HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN - Trang 764

“Được rồi, học trưởng, anh có biết vì sao hôm nay Thế Phong ra về trước

giờ không” Bình thường Thế Phong không rời bỏ công việc sớm như vậy.”
Yên Lam đột nhiên hỏi.

“Anh cũng không biết, chỉ là sau khi tổng tài nghe điện thoại của cái cô

Triệu Ngọc Văn thì đi ra ngoài, cậu ấy nói đã tìm được em rồi. Tiểu Lam,
em không nhận được điện thoại của cậu ấy à” Kỳ Tồn Viễn quay sang Yên
Lam hỏi.

“Không có ạ. Em không hề nhận được điện thoại của Cận Thế Phong.”

Yên Lam nói, lấy điện thoại ra xem, không nghĩ đến có cuộc gọi nhỡ, vậy
phải làm sao đây?

Cô cũng không nghe được tiếng điện thoại. Vì sao lại như vậy? Yên Lam

đột ngột nhớ lại, chẳng lẽ là anh Mậu Đức. Cô nhớ kỹ thời gian gặp Mậu
Đức, cô có đi vào toilet, điện thoại không đem theo người. Lẽ nào đúng là
anh ta?

Nhìn vẻ mặt Yên Lam đau khổ, Trần Mạt cảm thấy không đành lòng, liền

nói “Lam Lam,cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, chuyện gì cũng đều chờ
cho đến khi sự việc được làm rõ hơn rồi hãy nói. Bây giờ, điều quan trọng
nhất là chờ Cận Thế Phong tỉnh lại.”

“Vâng” Yên Lam gật đầu, đôi mắt hướng về phía gường bệnh của Cận

Thế Phong. Thế Phong, tỉnh lại đi anh! Chỉ cần anh tỉnh lại, chỉ cần anh tỉnh
lại… Cô cúi đầu, tiếng khóc não nề tràn ngập phòng bệnh.

Vẫn đang giữa cơn mê man, Cận Thế Phong dường như nghe thấy tiếng

khóc của một người con gái, tiếng khóc khe khẽ cũng làm lòng anh đau, cứ
như có một cây đao đâm vào tim anh vậy. Không muốn làm người yêu
mình đau thương như vậy nên Cận Thế Phong liều mạng muốn mở hai mắt
ra. Đáng tiếc là hai mí mắt giống như có hàng nghìn cân đè lên, không làm
sao mở mắt ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.