HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 137


Tục lệ Trung Quốc lúc bấy giờ, khi con trai làm lễ đính hôn. Thì từ hôm
đó, đến lúc cưới mới được gặp nhau. Khởi Hiên vì bị ngăn cách, nhớ
người yêu nên dễ ghen, dễ hờn.


Vạn Lý thấy đùa như vậy thì đủ rồi, nên cười lởi sởi.


- Thôi đi ông, đừng có ghen ẫu. Tôi mà có nguy hiểm cỡ nào cũng thua
ông. Cái cô Lạc Mai của ông từ đầu đến cuối chỉ có biết có ông, Tôi vừa
định mon men thì đã bị chận lại chỉ công cóc! Chắc tôi chỉ mong ở kiếp
sau thôi!


Khởi Hiên cũng cười, nhưng nói:


- Ông bạn lầm rồi... Không phải chỉ kiếp này mà kiếp sau và kiếp sau
nữa... Mãi mãi và mãi mãi... Lạc Mai cũng là của tôi! Của tôi! Tôi thề có
trời đất, trăng sao chứng minh. Đời đời kiếp kiếp, tôi chỉ biết có Lạc
Mai, chúng tôi sẽ chung thủy với nhau mãi đến lúc bạc đầu!


Và cái không khí hòa hợp cởi mở chan hòa. Gần như ai ai cũng vui vẻ.
Nhưng người cảm thấy êm ấm và hạnh phúc nhất là Lạc Mai. Cô gái suốt
ngày giam mình trong phòng thêu thùa chờ đợi. Sau cơn mưa, trời lại
sáng, một kết thúc tốt lành. Từ đây Lạc Mai và Khởi Hiên sẽ không bao
giờ bị chia cách nữa. Chẳng có cái sức mạnh nào có thể phan chia hai
người... Lễ cưới rồi sẽ diễn ra... Những ngày mới đầy hứa hẹn sẽ bắt đầu.
Không những Lạc Mai mà ai cũng không nghi ngờ đều đó.


Nhưng trên đời này, đâu phải tất cả sự việc đều diễn biến một cách suông
sẻ đâu? Chuyện không ngờ thường đến một cách đột ngột và chuyện vui
chưa kịp tới thì bi kịch đã bắt đầu...


Bi kịch đến một cách đột ngột không ngờ...


Một buổi tối cách lễ đính hôn không lâu. Nhà họ Kha đột nhiên bị phát
hỏa.


Đám cháy rất lớn. Không gì dập tắt được và chỉ sau một đêm... mọi thứ
tan thành mây khói...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.