HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 147

Kinh khủng quá! Bà lão đảo suýt ngã. Phản ưng của bà Ánh Tuyết không
ngoài sự dự đoán của Khởi Hiên. Nhưng Khởi Hiên vẫn thấy lòng bị
thương tổn. Và trong cơn đau khổ tột cùng, Khởi Hiên đã mang chiếc
mặt nạ lên, nhưng lụp chụp lại khiến chiếc mặt nạ rơi xuống đất, tay
chàng cố với theo chiếc mặt nạ, như đang cố bám theo chiếc phao cuối
cùng của cuộc đời.


Giả sử bấy giờ người đang đứng trước mặt Khởi Hiên là Lạc Mai, thì đó
sẽ là một màn kịch tàn nhẫn nhất. Chuyện này chắc chắc sẽ xảy ra nếu
sống với Lạc Mai. Khởi Hiên nghĩ và úp mặt vào lòng bàn tay đau khổ.
Một lúc Khởi Hiên nghẹn lời nói:


- Đấy bác rõ rồi đấy! Xin bác hãy quay về nói lại với Lạc Mai là..., Con
đã chết... Con không còn tồn tại... trên cõi đời này nữa. Con nghĩ chỉ có
bác nói Lạc Mai mới tin... Cuộc hôn nhân nầy nên chấm dứt.


Lời của Khởi Hiên đầy bi thương.


- Con nghĩ chỉ có như vậy... tình yêu của con với nàng mới đạt được vĩnh
hằng, và chúng con mới giải thoát cho nhau khỏi những ràng buộc đau
khổ.


Vâng, chỉ có như vậy...


Đôi chân bà Ánh Tuyết nhũn đi, bà ngồi phịch xuống đất. Mưa bắt đầu
rơi... Bà Ánh Tuyết nhìn lên bầu trời xám xịch, cố tìm trong cái bầu trời
mây đen kia một tia nắng.


Nhưng đó chỉ là một ước muốn hão huyền.

------oOo------

Chương 12

Nguồn: EbookTruyen.VN

Từ làng Vụ Sơn trở về nhà họ Hàn. Bà Ánh Tuyết đi thẳng vào phòng
Lạc Mai, bà đã quyết định và thu hết can đảm để nói lên sự thật. Nhưng
rồi khi đối diện với con, bà lại im lặng người không biết mở lời thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.