HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 145


- Đừng! Đừng! Đừng! Bác không thể nói thay lời của Lạc Mai được!


- Đúng! Con nói đúng! ta không có quyền... Vậy thì để ta bảo nó...


Kha Khởi Hiên lại cắt ngang lời bà Ánh Tuyết:


- Đừng! Đừng áp lực với Lạc Mai nữa! Bác chỉ nên nói lại với Lạc Mai
là Kha Khởi Hiên sau tai nạn nghiêm trọng đã bất trị và chết rồi. Dĩ
nhiên... Lúc đầu Lạc Mai sẽ không tin, sẽ đau khổ điên cuồng. Sẽ đòi
chết theo. Nhưng mà... Bác ơi... Lạc Mai rồi còn có bác... Giống như con
còn có cha mẹ thân nhân... Nên chắc rồi Mai sẽ sống... sẽ thỏa hiệp được
với cuộc sống... Thời gian trôi qua... Lãng quên... Rồi Mai sẽ đi lấy
chồng khác. Cô ấy có quyền... Người đẹp, dễ thương như Mai không thể
thấy con, không thể có một người tương lai tăm tối... Mọi thứ rồi sẽ tốt
lành cả.


Lời của Khởi Hiên tuy chua xót nhưng thật chặc chẽ. Bà Ánh Tuyết buồn
buồn.


- Con nói chuyện đó làm gì? Ngay trước mắt đây, con muốn ta nói dối
với Lạc Mai đã là một chuyện khó... Ta thật chẳng biết làm sao mở
miệng với nó.


Khởi Hiên quay qua nhìn bà Ánh Tuyết, với ánh mắt lạ kỳ.


- Nếu bác không nói dối được thì con sẽ để chuyện đó biến thành sự thật!


- Này con...


- Con không nói dọa đâu. Vì con cũng không còn thiết sống!


Khởi Hiên bình thản nói tiếp:


- Bây giờ bác chỉ mới thấy một phần dáng dấp bên ngoài con không mà
bác đã khiếp sợ. Chớ nếu bác biết là cơn hỏa hoạn vừa rồi nó không chỉ
tàn phá cái khuôn mặt, cái bề ngoài của con mà nó còn tàn phá cả niềm
tin và hy vọng của con nữa thì... Tóm lại... Bây giờ mọi thứ đã hết, mất
hết từ hình thức đến nội dung. Con không còn gì cả. Chẳng lẽ bây giờ
bác lại muốn ép buộc Lạc Mai phải sống chung với một xác chết xấu xí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.