HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 144


- Ta... Thật ta không ngờ... Con lại biến đổi thế này... Ý ta muốn nói là...
Ta đã biết con phải đi bằng gậy, giọng nói con đã đổi khác... Nhưng ta
không ngờ con khổ sở thế này... Con có biết là ta cũng đau lòng lắm
không? Còn cái khuôn mặt của con thì sao?


Bà Ánh Tuyết chồm tới định gỡ mặt nạ của Khởi Hiên. Nhưng Khởi
Hiên đã quay lại đi nơi khác, hét:


- Đừng!


Bà Ánh Tuyết đau khổ:


- Sao vậy! Dù khuôn mặt của con có thay đổi, có gớm ghiếc thế nào, con
nên nhớ rằng, nó cũng không làm người thân mình, người thương mình
khiếp sợ. Con nghĩ xem có đúng không? Nên ta muốn biết rõ, vì đối với
ta, con đã là con rồi! Ta đã là mẹ con. Hãy để ta nhìn đi! Ta muốn biết
tác hại con như thế nào?


Nhưng Khởi Hiên đã lùi lại, chàng loạng choạng bỏ đi:


- Con không muốn bất cứ ai trên cõi đời này nhìn thấy sự thật trên khuôn
mặt con. Tiếc là khi tai nạn xảy ra, con hoàn toàn bất tỉnh. Nên đã để cho
nhiều người nhìn được khuôn mặt ghê tỡm của mình... Trời ơi... Nên lúc
được cứu sống khi tỉnh lại, có thể cầm gương... thì bấy giờ con mới hiểu
rõ tại sao, ai ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. Bởi vì... Họ
đâu phải trực diện với thằng Kha Khởi Hiên ngày nào?... Mà chỉ đối diện
với một kẻ tật nguyền có khuôn mặt gớm ghiếc... Ngay bây giờ đây...
con phải mang mặt nạ. Nhưng mà... con phải nhận những ánh mắt
thưong hại kia nhìn con...


Lời của Khởi Hiên tắt nghẹn, vì đang khóc.


Bà Ánh Tuyết thở dài, bà cố dằn những cảm xúc xuống tận đáy lòng.


- Thôi được, ta không ép con. Nhưng mà ta muốn nói với con là mặc dù
giọng nói con thay đổ. Nhưng với ta thì... Con lúc nào cũng là Kha Khởi
Hiên... Và ta nghĩ là... Lạc Mai nó cũng...


Khởi Hiên kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.