HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 162


- Vâng, vâng, vâng, tốt nhất là mình không nên léo hánh đến đây...


Và nó sợ hãi lùi ra sau một chút rồi dục.


- Thôi mình đi qua chỗ khác đi! Đi ngay đi!


Nó bước trước như sợ đi sau là sẽ bị quỷ giữ lại.


Ba người rời khỏi Lạc Nguyệt Hiên. Bà Diên Phương vẫn không ngừng
nhìn Lạc Mai thăm dò. Bà nghỉ con dâu nó mới đến cũng không nên hù
dọa quá đáng nên bà nói.


- Ban nãy những gì mẹ nói với con chỉ là lập lại những gì người ta đồn
thôi, chứ mẹ không muốn con vì vậy mà khiếp sợ.


Lạc Mai lắc đầu, nói:


- Con không sợ đâu. Những gì mẹ dạy bảo, con sẽ ghi nhớ và làm theo,
thì chắc chắn không có gì xảy ra, đúng không?


- Nhưng mà... Nếu như... Mẹ nói là nếu như...


Bà Diên Phương ngập ngừng một chút tiếp:


- Nếu như trong đêm khuya khoắc mà con có nghe tiếng gì lạ thì... Con
cũng đừng có sợ hãi nhé?


Lạc Mai gật đầu.


- Vâng, có thể đó là ảo giác thôi? Con nhìn lầm.


Bà Diên Phương và bà Ánh Tuyết không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau.
Bà Ánh Tuyết nghi ngờ.


- Con nói vậy là sao? Đêm qua... Đêm qua... con đã nhìn thấy gì? Hay đã
nghe thấy gì?


Lạc Mai yên lặng một chút nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.