HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 205

mới có thể khiến người ta bất chấp nhân cách, trắng đen, vinh nhục... Có
nhiều người, càng bị bạc đãi chừng nào thì càng yêu chừng nấy... còn cô?
Cô dựa vào cái cớ thân phận thấp hèn, để bỏ qua, để tha thứ cho hắn.
Nầy... nầy... tôi nói cho mà biết. Yêu như vậy không ổn đâu, đó là bệnh
hoạn, là tự mình ngược đãi mình... Tôi không tin người thông minh như
cô lại có thể hồ đồ như vậy. Phải phân biệt mọi thứ cho rõ ràng chứ? Tại
sao? Tại sao cô không thương xót cho bản thân mình?


Vạn Lý càng nói càng nóng, nên càng to tiếng hơn, Tử Yên sợ hãi lùi
dần ra sau. Đến nước không lùi được nữa, Tử Yên mới lớn tiếng, khóc
òa.


- Bởi vì... Bởi vì... Tôi thiếu nợ cậu ấy!... Chính tôi đã đốt trụi mọi thứ!
Đốt hư cả khuôn mặt của Nhị Thiếu Gia!


Vạn Lý bàng hoàng, tưởng mình nghe lầm, nhưng không phải, Tử Yên
tiếp tục nói:


- Anh tưởng trận hỏa hoạn đó tự nhiên xảy ra ư? Làm gì có chuyện đó.
Chính tôi đốt! Chính tôi đã nổi lửa đốt cơ mà?


- Cô... Cô điên à? Cô lảm nhảm gì vậy?


Tử Yên ở trạng thái xúc động tột độ. Mọi ẩn ức như nổ bùng không cứu
vãn được nữa. Tử Yên vừa khóc, vừa nói.


- Phải chi những gì tôi nói kia chỉ là nói nhảm chứ không phải là thật thì
hay biết mấy? Nhưng mà tiếc quá...


Và Tử Yên cười, nụ cười của kẻ điên loạn.


- Anh biết không mấy đêm qua... không làm sao tôi ngủ được. Chợp mắt
là thấy ác mộng... mà sao tôi đến nhà họ Kha làm gì? Tiếc quá. Hối hận
quá! Phải chi tôi đừng đến thế giới này thì còn hay biết chừng nào?


Tử Yên đứng tựa người vào tường, đôi chân quỵ xuống khiến Tử Yên
bệt người xuống đất. Rồi Tử Yên khóc òa. Tử Yên đưa tay lên vò đầu
ray rức.


Vạn Lý nhìn cảnh đó ngỡ ngàng. Chàng không muốn tin những gì vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.