HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 235

Hiên chấp nhận sự thật. Nhưng Khởi Hiên vẫn như con thú dữ.


- Mặc tôi! Hãy để mặc tôi... Hãy lôi cô ấy ra ngoài nhanh lên! Tôi không
thích.


Lạc Mai bàng hoàng nhìn Khởi Hiên. Nàng chẳng ngờ chuyện lại có thể
như vậy... Sao thế? Chẳng lẽ sau bao nhiêu đau khổ, suýt chết của Lạc
Mai. Khi biết sự thật, lại bị chối bỏ. Tại sao Khởi Hiên lại có thể phủ
nhận chuyện đó. Chàng sợ là đúng... Khởi Hiên đã khủng hoảng đến độ
gần như băng hoại. Nhưng Lạc Mai nào có khác hơn? Từ hôm nhảy suối
tự tử đến lúc biết được sự thật để tìm gặp Khởi Hiên. Chuyện xảy ra dồn
dập trong cùng một ngày. Từ thái cực này đến thái cực khác. Có thể là vì
Lạc Mai để cho lòng bình tâm hẳn hãy gặp Khởi Hiên, phải có một thời
gian thu xếp... Nhưng mà...


Sau đó... Lạc Mai được bà Ánh Tuyết và mẹ chồng khuyên dìu về Hàn
Tùng Viên. Lạc Mai ngồi yên trong phòng suốt buổi. Rồi dầu dần như
ngộ ra sự thật.


Và khi ánh nắng tắt hẳn. Lạc Mai quay về tiệm thuốc họ Dương lần thứ
hai, làm mọi người lại phải theo.


Cả buổi chiều đó, dưới sự khuyên can mọi người, Khởi Hiên cũng dịu
hẳn. Không còn những xúc động quá khích như ban trưa. Dù vẫn khăng
khăng cự tuyệt chuyện trở lại Hàn Tùng Viên, cự tuyệt nối lại tình yêu
với Lạc Mai. Nhưng Khởi Hiên không còn lồng lộn như thú dữ. Khởi
Hiên chỉ còn ray rức với mặc cảm. Bởi vì cái anh chàng đẹp trai thông
minh ngày nào đâu còn, thay vào đấy là một hình thù quái gở. Nỗi đau
mặc cảm và sự bức rức. Vết thương đó đâu dễ lành? Mặc dù đã xa Lạc
Nguyệt Hiên, nhưng đôi cửa khép kín. Cấm môn vẫn còn nguyên trong
tim Khởi Hiên. Vì vậy...


Khi Khởi Hiên phát hiện Lạc Mai đứng trước mặt lần nữa. Chàng lại
quay trở vào phía sau cấm môn với tư thế phòng bị.


- Sao lại là cô nữa?


Lạc Mai với giọng nói dịu dàng.


- Anh đừng xúc động, đừng căng thẳng quá. Tôi nào có đến gần anh đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.