HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 77

cô gái bên vệ đường, một cuộc đụng ngoài ý muốn.


Khi Khởi Hiên phát hiện mình đã đụng ngã người. Chàng hốt hoảng
nhảy xuống xe, đỡ cô gái dậy.


- Xin lỗi! Xin lỗi! cô có bị thương ở nơi nào không? Cô gái như sợ bị
Khởi Hiên chạm đến người né tránh. Cô ta ngồi bệt xuống đất lấy tay
xoa xoa đầu gối. Mắt thì hướng về hướng về phía tòa nhà nhện giăng, cỏ
mọc khuất cả lối đi. Cô ta không trả lời thẳng câu hỏi của Khởi Hiên. Chỉ
nói như lẩm bẩm cho một mình nghe.


- Hàn Tùng Viên như thế này sao? Từ xa đến đây tìm nó. Lại thất vọng,
sao lại hoang phế chẳng có ai ở thế này?


Khởi Hiên nghe giật mình, chàng nhìn xuống, dưới ánh trăng không sáng
lắm. Khởi Hiên cũng nhận ra cái nét mệt mỏi, tiều tụy của cô ta, trên
người còn quẩy một túi vải, chứng tỏ là người từ phương xa đến. Quần
áo đang mặc là vải thô hơi lam lũ một chút, có lẽ là con nhà nghèo. Cô
gái có đôi bím dài. Nhưng bụi đường không che khuất nét thanh tú,
thông minh.


Khởi Hiên tò mò.


- Cô bảo là... Cô từ phương xa đến... Nhưng cô tìm đến Hàn Tùng Viên
làm gì? Có quen biết gì với những người ở đây không?


Cô gái ngượng ngùng nhìn Khởi Hiên, rồi lắc đầu nói.


- Tôi không quen ai ở đây cả. Nhưng nghe người ta đồn là nhà họ Kha ở
làng Vụ Sơn là một nhà buôn muối lớn, lại nghe nói họ có cả một tòa
nhà thật to có tên gọi là Hàn Tùng Viên... Nên tôi đến đây... bởi vì...


Cô gái ngừng lại, cắn nhẹ môi, rồi tiếp tục.


- Bởi vì tôi... cũng muốn hỏi họ xem... Họ có cần mướn đầy tớ không?


Khởi Hiên chợt “À” một tiếng. Chàng nhìn cô gái đồng cảm.


- Nhưng... Cô đến đây chỉ có một mình ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.