HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 79

Cô gái chỉ cái vết bầm trên má phải của Khởi Hiên, bấy giờ Khởi Hiên
mới hiểu vội đính chính.


- Không phải, không phải... Cái vết này là do ngày qua lúc sơ ý tôi bị
chấn thương.


Cô gái gật đầu.


- Nếu không phải vì tôi mà anh bị thương là được rồi.


Sự thật thà, chân chất của cô gái làm Khởi Hiên cảm động. Chàng sốt
sắng hỏi.


- Cô ở đâu đến đây vậy?


- Dạ làng Nam Bình.


Khởi Hiên suy nghĩ, rồi như phát hiện ra.


- Ồ... ở đấy cách hơn ba mươi cây số lận mà? xa lắm!


- Tôi cũng không biết là bao nhiêu cây. Chỉ biết là đi từ trời vừa tờ mờ
sáng và mãi ban nãy mới đến đây.


Cô gái nói và lại nhìn lên tấm biển, trên cổng cười nhẹ:


- Tìm được đúng chỗ không lạc đường là hay lắm rồi, mặc dù chỉ là ngôi
nhà hoang...


Khởi Hiên thắc mắc:


- Làm sao cha mẹ cô lại yên tâm để cô một mình đi xa như vậy? Con gái
lớn, lạ đất lạ người... Cô khôang sợ thấy thế này là mạo hiểm ư? Mà cô
có thân nhân ở đây không? Tối nay cô ngủ ở đâu chứ?


Cô gái nhìn xuống:


- Tôi chỉ có một mình, chẳng có thân nhân nào hết, cha thì chết sớm, còn
mẹ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.