HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 86

- Dạ nếu lão phu nhân muốn nghe thì con xin nói.


Và Tử Yên bắt đầu kể.


- Nhà con ở làng Nam Bình. Lúc mẹ con có mang con thì cha con đi
buôn ở phương xa và không ngờ lần đi đó... Người mãi mãi không quay
trở lại... vì vậy mãi bây giờ con vẫn chưa biết mặt mũi cha con như thế
nào... Và mẹ con đã sống như vậy, cực khổ tần tiện nuôn con khôn lớn.


Lão phu nhân không dằn được hỏi:


- Thế cha ngươi lý do gì không về? Người không về thì ít ra cũng phải có
một lá thư thăm hỏi chứ?


Tử Yên lắc đầu:


- Dạ không, người như cánh diều đứt dây, nên thất tung luôn.


- Vậy rồi mẹ con ở vậy chờ à?


- Vâng, không cần biết cha con thế nào, mẹ con vẫn chờ. Người đã làm
mọi thứ, giặt giũ mướn, nấu cơm, ở đợ... Cái gì người cũng làm, miễn
sao có tiền để nuôi con. Và nhờ sự hy sinh của mẹ mà con khôn lớn...
Cuối cùng người kiệt sức và...


Tử Yên nghẹn giọng, thật lâu mới tiếp.


- Sau đó mẹ con phát điên...


- Ồ!


Lão bà lặng người, cô gái nhỏ trước mặt. Vừa tội nghiệp vừa đáng
thương. Một đứa con gái vừa thông minh, tháo vác lại dễ thương như
vậy. Sao lại gặp cảnh bi đát thế? Cha biệt tăm, còn mẹ điên loạn... Cuộc
tình tối tăm...


- Nhưng mà... mẹ con cũng không phải sống khổ như vậy lâu. Điên rồi
bệnh... chỉ kéo dài một năm. Sau đó mẹ con qua đời.


Tử Yên nói xong kết luận:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.