HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 113

không có gì thay đổi, vẫn ngăn nắp đạm bạc như cuộc đời đạm bạc của
thầy, của một nhà giáo ưu tú, một "lương sư hưng quốc".

Nhấp ngụm trà, thầy nhìn tôi giọng bùi ngùi:
- Cảm ơn con vẫn nhớ đến ta, cứ mỗi lần con trở về nới chôn nhau cắt

rốn, con lại dành cho ta một buổi gặp gỡ thế này, ta đã quá hạnh phúc và
đầy đủ, đừng mang quà cáp làm gì, các anh chị ở nhà chẳng để thầy, cô
thiếu thốn, con có mập mạnh gì mà bày vẽ bưng xách, khổ thân...

Tôi cúi đầu lắng nghe những lời dạy bảo thân thương. Thầy trò tôi

chẳng hề bị khoảng cách thời gian để trở thành xa lạ. Bỗng dưng tôi thấy
mình vẫn là đứa bé với hai bím tóc trái đào lắc lư, đang đứng yên nghe thầy
giảng bài tập đọc ngày xưa.

Vâng, ngày xưa tôi là một đứa bé học hành vào loại khá nhưng tinh

nghịch không thuộc loại "tồi". Tôi thường sáng tạo nhiều trò chơi cuốn hút
bạn bè nhưng lại gây ra bao rắc rối cho các thầy cô.

Ngày ấy, Trường tiểu học An Hòa (nay là Phú Bình) nằm bên con

sông Đào chảy xuôi ra ngã ba sông Bao Vinh, với hai hàng cây râm mát
dọc theo triền sông thường in những cái bóng ngoằn ngoèo, lung linh, run
rẩy dưới mặt nước thuở ấy đối với tôi là một cái gì vô cùng quyến rũ, tôi
thường ngồi nhìn ngắm mê say. Có một lần, đúng! Chính "một lần" ấy đã
đọng mãi trong tôi một tình thương bất diệt đối với thầy. Lần ấy là chiều
thứ hai đầu tuần, tôi đi học (hồi ấy học hai buổi một ngày) với một túi me
non vừa tượng hột cộng với gói mắm ruốc chỉ mới hé ra là mấy cái miệng
của bốn "tiểu yêu" ngồi cùng bàn đã nuốt nước miếng ừng ực. Thế là năm
đứa rủ nhau trốn xuống bờ sông, bãi cỏ dưới gốc cây xanh phẳng phiu sạch
sẽ. Năm đứa ngồi xuống "nối vòng tay nhỏ" chén no nê hết sạch cả me lẫn
ruốc và uống sạch ba bi-đông nước. "Tiệc tan" chẳng đứa nào đứng dậy nổi
bởi no căng tôi lên giọng "chỉ đạo" còn ba mươi phút nữa mới vào lớp, bọn
mình nằm đây chơi một lát. Chẳng đứa nào phản đối, năm đứa đều nằm
xuống bên nhau nói toàn chuyện... ăn. Gió từ mặt sông thổi lên mát rượi,
năm đứa nhắm mắt mơ màng và... ngủ say. Sau đó, theo bạn trưởng lớp
thuật lại rằng khi trống đánh vào lớp, không thấy bọn tôi xếp hàng. Điểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.