HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 112

Thầy Tôi

Ninh Giang Thu Cúc

T

rả tiền xích lô xong, tôi đi bộ một quãng và dừng lại trước cổng

ngôi nhà cổ kính tường vôi mái ngói rêu phong, vườn cây trái tốt tươi mà
mới nhìn vào đã thấy mát rời rợi, cảm giác ấy vẫn y nguyên như những
ngày xưa cũ mỗi lần chúng tôi tụ tập về đây bày ra mọi trò chơi: bán hàng,
đám cưới, đám tang, leo trèo chạy nhảy...

Vườn đào! Chúng tôi gọi như vậy chẳng phải vì muốn ví von chuyện

kết nghĩa vườn đào mà thật sự đây là một ngôi vườn với bao nhiêu gốc đào
cổ thụ tàn lá sum suê và trái ơi là trái, từng chùm, từng chùm, hoặc màu
trắng đục như sữa hoặc màu xanh ngọc hoặc hồng hoặc xác pháo, da mọng
căng láng mướt, mỗi cành cây oằn lưng theo sức mặng của những chùm trái
đong đưa, rung rinh trong nắng gió ngày hè. Đối với lũ nhóc háu ăn như
chúng tôi thuở ấy quả là ngàn lần hấp dẫn. Đào không phải hoa đào mà là
trái đào, trong Nam gọi là mận, ngoài Bắc gọi là doi.

Trong những buổi như vậy, có một người ngồi ở bộ bàn ghế kê dưới

tàn cây gần đó vừa uống trà vừa nhìn chúng tôi với ánh mắt thân thương
bao bọc chở che. Người ấy là chủ nhân vườn đào, là thầy giáo vô cùng tôn
kính của tôi.

Bây giờ thầy vẫn ngồi đó, gương mặt vẫn đầy ắp nét phúc hậu uy

nghiêm, chỉ có mái tóc là bạc phơ vì tuổi tác.

Nghe tiếng mở cổng. Thầy đi ra nhìn thấy tôi, vẫn điềm đạm hỏi song

ánh mắt và chất giọng đầy ắp reo vui:

Con đấy ư? Lần này về được bao nhiêu ngày?
Như một đứa con từ lâu thiếu tình thương và hơi ấm của người cha, tôi

nhào đến ôm chầm và đặt lên vầng trán nhăn nheo chiếc hôn thương kính
úp mặt vào vai thầy. Thầy trò tôi trào nước mắt vì xúc động, niềm vui đoàn
tụ như giúp thầy trẻ hẳn so với lúc tôi đứng ngoài cổng nhìn vào. Ngôi nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.