HƯNG ĐẠO VƯƠNG - Trang 105

HỒI THỨ MƯỜI MỘT

Mông-cổ cố sức cất quân báo thù,

Hưng-đạo ba phen phụng chiếu đánh giặc.

Nói về Thoát-Hoan tự khi bại trận giở về, các tướng dần dần cũng trốn

về được cả. Thoát-Hoan nghĩ từ khi mới xuất chinh, năm sáu mươi vạn
quân, binh hùng tướng dũng nhường nào, chắc là nuốt sống được Nam-
quốc. Nay té ra hao quân tổn tướng, mười phần mất đến năm sáu phần, làm
mất cả danh-giá thiên-triều. Nghĩ càng xấu hổ, xấu hổ bao nhiêu thì lại tức
bấy nhiêu, tức vì quân oai hùng cường là thế, tướng tá dũng mãnh là thế,
mà thua với một nước nhỏ nhặt.

Khi về đến triều vào chầu Nguyên chúa, khóc lóc tâu hết tình hình trận

mạc là thế. Nguyên chúa nghe xong, cơn giận ở đâu đùng đùng nổi lên như
sấm, mắng Thoát-Hoan rằng:

- Đồ nhục quốc kia! Khi xưa mày tình nguyện những thế nào, mà nay

thua với một nước nhỏ, còn mặt mũi nào mà dám về đây.

Thoát-Hoan khóc tâu rằng:

- Con gặp phải Trần-quốc-Tuấn, lắm mưu nhiều trí, cho nên bị thua thế

này. Nhưng con chỉ mắc lừa một lúc mà thôi, nay lại xin cất quân sang đánh
phen nữa, nếu không báo thù được, con xin chịu tội.

Bấy giờ Ô-mã-Nhi, A-bát-Xích đứng cả ở dưới thềm rồng. Nguyên chúa

đòi cả lên điện mắng rằng:

- Trẫm tưởng các ngươi cũng là người trí dũng, vậy cho các ngươi đi

phò thái-tử, phàm việc quân tình, phải thương lượng với nhau mà làm, sao
dám để đến bại nhục như thế, làm mất cả oai danh của trẫm, khôn ngoan
các ngươi để đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.