Hưng-đạo vương hỏi:
- Nhà ngươi đến đây có việc gì sớm vậy?
- Bẩm đại-vương, tôi nhân ngồi nhàn, vào hầu đại-vương.
Hưng-đạo vương cho ngồi bên dưới, sai rót nước cho uống, rồi lại nói
truyện nhàn đàm một lúc, cũng không nói động gì đến việc nhân duyên.
Ngũ-Lão tuy vâng vâng dạ dạ, nhưng trong bụng chán hơn cơm nếp nát.
Một lúc lại từ giở ra về.
Phạm-ngũ-Lão về đến nhà, lẩn thẩn ngồi nghĩ một mình, chắc là mĩ-
nhân không có ý gì với mình, cho nên không thèm nhìn đến ; mà Hưng-đạo
vương cũng quyết là không thèm gả con cho một đứa đầy tớ ; thôi thì cũng
yên phận quạ chẳng dám sánh với phượng-hoàng, đừng nên mộng tưởng
lắm cho mệt sức. Từ bấy giờ cơn nóng nẩy trước cũng nguôi nguôi dần,
miễn cho lập được công danh, thiên-hạ không thiếu gì mĩ-nhân, tài-nữ.
Cách nửa tháng nữa, bỗng lại thấy Hưng-đạo vương cho lính đòi vào
dinh. Ngũ-Lão bấy giờ không còn mong tưởng gì nữa, thấy đòi thì vào. Vào
đến nơi, chào lạy xong, Hưng-đạo vương cho ngồi, sai pha nước uống.
Hưng-đạo vương nói truyện đâu đâu một vài câu, rồi hỏi rằng:
- Chằng hay nhà ngươi ở nhà đã kết duyên Tần Tấn với đâu chưa?
Nhời đâu có nhời như sét đánh bên tai, lửa tình tắt lạnh bấy nhiêu lâu,
bỗng đâu lại thấy bừng lên, khác nào cho một vị thuốc cải tử hoàn sinh!
Ngũ-Lão bấy giờ biết chừng ngài có ý đến mình, nửa mừng nửa thẹn,
mới thưa rằng:
- Bẩm đại-vương, chưa ạ!
Hưng-đạo vương có ý mừng rỡ, bảo rằng: