- Thiếp nghe Phạm-ngũ-Lão anh hùng xuất chúng, và lại đang trạc
thiếu-niên, chính là vừa đôi phải lứa với con em, tướng-công nên gả cho y
là hơn.
Hưng-đạo vương thấy nói chính hợp ý mình, mới nói rằng:
- Phu-nhân nói phải! Vậy để tôi sẽ liệu xem.
Phạm-ngũ-Lão từ khi đưa phu-nhân về đến dinh, chờ chực nghe ngóng
hơn nửa tháng giời, không thấy tin tức gì, nóng lòng nóng ruột, nghĩ ngợi
thâu đêm đến sáng, không biết vì cớ làm sao, một là truyện trước họ nói
xằng, hai là Hưng-đạo vương tìm kén cửa công hầu, không thèm gả cho ta
chăng? Nghĩ vẩn nghĩ vơ, lúc nào cũng mặt mũi thẫn thờ. Một khi bỗng
thấy một tên lính hầu ra đòi vào Hưng-đạo vương hỏi truyện. Ngũ-Lão đã
mừng thầm, chắc là hẳn vì việc nhân duyên ấy. Vội vàng chỉnh tề khăn áo
đi vào. Vào đến nơi thì thấy có Chiêu-văn vương Nhật-Duật ngồi chơi, té ra
là Chiêu-văn vương cho gọi vào hỏi truyện ôn tồn, Hưng-đạo vương cũng
nói những truyện đâu đâu, chớ không có câu nào động đến truyện ấy. Một
nhát, Chiêu-văn vương giở về. Hưng-đạo vương cũng lui vào nhà trong đi
nghỉ, Ngũ-Lão buồn rầu biết là ngần nào, lại phải lủi thủi giở ra. Chân đi
lững thững, thỉnh thoảng lại ngảnh cổ dòm vào nhà trong, xem tình-nhân có
ý tứ gì không, nhưng cửa sâu nhà rộng, nhìn vào chẳng thấy gì cả.
Ngũ-Lão tức lắm, vì không biết rõ truyện ra làm sao. Sáng hôm sau, lại
vào hầu Hưng-đạo vương thực sớm, và có ý muốn trông mặt tình-nhân một
chút. Vào đến nơi thì ngài còn ngủ, Ngũ-Lão chờ chực một hồi lâu, không
thấy ngài thức dậy, muốn dạo ra sau vườn hoa, giả tiếng xem phong cảnh,
nhác trông thấy bóng hồng thấp thoáng dưới lầu. Ngũ-Lão dòm vào thì mĩ-
nhân đã bước lên lầu, khuất người không trông thấy gì nữa. Ngũ-Lão ruột
gan bấy giờ như xé, đứng ngây ra không khác gì người phải thuốc mê.
Một nhát thấy Hưng-đạo vương đã thức dậy, ra ngồi chơi ngoài cung
đường, Ngũ-Lão vội vàng giở vào ra mắt.