- Trận này biến hóa lắm phép, xin thái-tử đóng quân ở ngoài, để tôi xin
lĩnh một toán quân phá vào trong trận, tùy cơ ứng biến, phỏng có nguy cấp,
tôi cũng có phép thoát thân.
Thoát-Hoan nghe nhời, cho Bá-Linh dẫn một đội quân vào phá trận, còn
mình thì đóng quân ở ngoài.
Bá-Linh dẫn 500 quân hò reo đánh trống tự mặt chính-đông đánh vào.
Hưng-đạo vương thấy quân Nguyên đánh vào, thủ tướng là Bá-Linh, trong
bụng đã mừng, chắc là phen này bắt được yêu nhân. Mới cầm thanh thần-
kiếm niệm chú mấy câu, rồi lại cầm lá cờ vàng phất lên, bỗng dưng giời đất
tối sầm, đùng đùng nổi gió. Bá-Linh giật mình, kíp muốn rút quân chạy ra,
thì giời đã mù mịt, không phân biện bên nào là đông, tây, nam, bắc, chỉ thấy
tiếng quân hò reo, cung nỏ bắn ra như mưa. Bá-Linh thấy thế đã nguy cấp
lắm, mới dùng phép độn-giáp, tàng hình biến mất, còn 500 quân thì bị chết
và bị bắt sống không thoát một người nào.
Thoát-Hoan khi ấy thấy Bá-Linh vừa vào khỏi trận thì giời nổi gió, u
ám cả lại, biết là mắc mưu, không dám vào cứu, liền rút quân chạy ra bờ
sông Phú-lương. Hưng-đạo vương thừa thế đuổi đánh, quân Nguyên xuống
thuyền không kịp, chết đuối rất nhiều. Thoát-Hoan chạy được lại lui về
Vạn-kiếp, chia quân giữ trại Chí-linh và trại Phả-lại.
Hưng-đạo vương thu quân, biết Bá-Linh dùng phép trốn được, bàn với
các tướng muốn tiến quân xuống Vạn-kiếp, bày kế bắt cho được Bá-Linh
mới nghe.
Bá-Linh trốn về Vạn-kiếp ra mắt Thoát-hoan, Thoát-Hoan mừng rỡ, hỏi
rằng:
- Ta tưởng là ngươi bị hãm ở trong trận rồi, làm sao lại về được đến
đây?
Bá-Linh thưa rằng: