HỒI THỨ MƯỜI BỐN
Gươm thần-kiếm chém giặc phạm Nhan,
Quân mai-phục chẹn đường Văn-Hổ.
Yết-Kiêu ra đến bờ sông, trá hình làm một ông lão đánh cá, bơi chiếc
thuyền nhỏ, ra gần đám quân Nguyên đóng thuyền, có ý nhìn ngắm xem cờ
hiệu Bá-Linh đóng thuyền nào. Yết-Kiêu bơi diễu thuyền năm bảy vòng,
biết chắc thuyền Bá-Linh đóng tại góc tây-bắc. Nhân lúc giời tối nhóa
nhem, lặn xuống sông đến tận nơi ấy, nhô đầu lên dòm biết đích là thuyền
Bá-Linh, mới lặn xuống gầm đục thuyền, nước tức thì ồ ồ chảy vào, quân
trong thuyền xôn xao kêu khóc. Yết-Kiêu chực thuyền đắm thì bắt Bá-Linh
lôi đi. Không ngờ Bá-Linh thấy thế nguy, đã tàng hình biến mất. Ô-mã-Nhi
thấy động, vội vàng lại chăng lưới ra xung quanh. Yết-Kiêu biết ý, chạy
trốn được thoát.
Yết-Kiêu về ra mắt Hưng-đạo vương, thuật truyện đầu đuôi.
Hưng-đạo vương nói rằng:
- Bá-Linh nó có yêu thuật, dù có bắt được tất nó lại biến mất. Ta nghe
nhà phù-thủy thường dùng chỉ ngũ-sắc, trói bắt giống yêu quái, thì dù tinh
ma cũng không biến được. Vậy ngươi định bắt Bá-Linh, phải chữ sẵn dây
ngũ-sắc, chớ khi bất tình cờ bắt được, dùng dây ấy quấn vào mình nó, thì nó
không biến hình được nữa.
Yết-Kiêu vâng nhời, dùng chỉ ngũ-sắc đánh lại làm một cái chão to, ăn
mặc trá hình lại giả làm một người câu cá, đi dò dẫm bờ sông. Chiều tối
hôm ấy, Ô-mã-Nhi sai Bá-Linh dẫn 10 chiếc thuyền đi tuần tiễu các ven
sông. Yết-Kiêu lẻn mình một chỗ, dò xem đại tướng trên thuyền biết là Bá-
Linh, trong bụng đã mừng. Nhưng lại nghĩ rằng: Ta mà lặn xuống đục
thuyền của y, y tất lại biến mất ; nếu ta nhảy vào thuyền bắt y, mà ta có một