Nguyên-triều, cũng tôn kính ngài, gọi ngài là Hưng-đạo đại-vương, chớ
không dám gọi tên.
Ngài muốn cáo lão về nhà hưu dưỡng, mới dâng biểu tâu với Thượng-
hoàng và vua xin giao giả quyền chính, trí sĩ về nhà.
Vua không muốn đề ngài về, nhưng thấy ngài khẩn khoản xin mãi, vua
không nỡ trái ý ngài, mới thưởng cho ngài 5.000 lạng bạc, 3.000 lạng vàng,
gấm vóc 5.000 tấm, cùng là ngựa, quí, xe bít ngọc không thiếu thức gì, lại
sai mở tiệc đại yến để khoản đãi tiễn hành, trăm quan đều ra khỏi thành 10
dặm mới giở lại.
Ngài có dinh cũ ở Vạn-kiếp, và mới có sinh từ của Thượng-hoàng lập
cho, ngài về tại đó hưu dưỡng.
Khi nào triều-đình có công việc gì to tát, hoặc gặp có lễ triều, lễ cận, thì
ngài lại vào chầu, xong việc lại về nghỉ ngơi.
Đền sinh-từ lập ở trên núi Vạn-kiếp, hình núi như tay long ngai, tục
thường gọi là núi Tay-ngai. Mé sau rựa vào núi Huyền-đăng, có hàng mấy
trăm ngọn cao trờ vờ. Mé trước trông xuống sông Lục-đầu, ngoài sông có
một bãi cát, hình như lưỡi kiếm. Hai bên tả hữu lại có hai ngọn núi: Gọi là
Nam-tào, Bắc-đẩu, hình thế quanh co, trùng trùng điệp điệp, trông ra rất là
ngoạn mục. Trong sân đền có hai cái giếng, một bên trong, một bên đục.
Hưng-đạo vương được chỗ thiên nhiên cảnh thắng ấy, thực là một nơi
vui vẻ trong lúc cảnh già. Có khi dắt hai ba tiểu đồng, trèo núi nọ qua đồi
kia, nhìn xem phong cảnh ; có khi đem một vài đầy tớ, túi đàn, hồ rượu, bơi
một chiếc thuyền nhỏ, thung thăng chơi giữa dòng sông. Hoặc có lúc vui
cùng bạn hữu, đánh chén trong vườn hoa ; hoặc có lúc dắt díu một hai thầy
tăng, chơi giăng trước cửa động. Thường thường lại hội vợ con đầy tớ mở
cuộc vui vầy. Khi nhàn thì xem sách vịnh thơ chơi. Ngài có soạn ra một bộ