HƯNG ĐẠO VƯƠNG - Trang 154

cùng ra nghinh tiếp. Hưng-đạo vương sai người đỡ mình dậy.

Vua vào nhà trong, thấy ngài mệt lắm, nói rằng:

- Trẫm ở trong cung, không ngờ thượng-phụ quí thể lại bệnh trọng thế

này.

Hưng-đạo vương tâu rằng:

- Lão-thần năm nay đã ngoài 70 tuổi, thế đã là thọ, dù chết cũng không

hối hận gì nữa.

- Thượng-phụ là lương đống nhà nước, mong sao hưởng thọ được lâu

dài, cho trẫm trông cậy.

- Bệ-hạ chớ lo, lão-thần tuy không được ở lại báo đáp quốc ân, nhưng

còn nhiều người hiền-tài giúp được bệ-hạ.

- Thượng-phụ một mai khuất núi, phỏng có quân bắc lại đến xâm nhiễu,

thì làm thế nào?

- Nước ta tự thuở xưa Triệu-võ vương dựng nước, Hán-đế đem binh đến

đánh. Võ-vương sai dân đốt sạch đồng áng, không để đồ lương thảo cho
giặc chiếm được ; rồi đem đại-quân sang châu Khâm, Liêm đánh trận
Tràng-sa, dùng đoản binh mà đánh được, đó là một thời. Đến đời Đinh, Lê,
nhiều người hiền lương giúp đỡ, bấy giờ nước Nam ta đang cường, vua tôi
đồng lòng, bụng dân phấn trấn ; mà bên Tàu đang lúc suy nhược, cho nên
đắp thành Bình-lỗ

[40]

mà phá được quân nhà Tống, đó lại là một thời. Đến

đời nhà Lý, quân Tống sang xâm, Lý-đế sai Lý-thường-Kiệt đánh mặt
Khâm, Liêm, dồn đến Mai-lĩnh, quân hùng tướng dũng, đó là có thế đánh
được. Kế đến bản triều, giặc Nguyên kéo đến vây bọc bốn mặt, may được
vua tôi cùng lòng, anh em hòa mục, cả nước đấu sức lại mà đánh, mới bắt
được tướng kia, cũng là lòng giời giúp ta mới được thế. Đại để: Kẻ kia cậy
có tràng trận, mà ta thì cậy có đoản binh ; lấy đoản chống nhau với tràng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.