Vua lại xa tội cho tên tiểu-hiệu Hoàng-cự-Đà. Nguyên khi trước vua có
ban cho tả hữu, mỗi người một quả muỗm, Hoàng-cự-Đà không được,
mang lòng căm tức. Đến khi đại-quân cự nhau với quân Mông-cổ ở Đông-
bộ-đầu. Cự-Đà đi một chiếc thuyền lẻn về trước. Đi đến sông Hoàng-giang
(thuộc về huyện Nam-sang) thì gặp Thái-tử đi thuyền ngược lên, Cự-Đà bơi
thuyền lánh vào ven bờ. Quan quân trông thấy gọi to lên rằng: “Quân
Mông-cổ ở đâu?” Cự-Đà vốn lòng căm tức đã lâu, nhân dịp nói cho hả, liền
đáp lại rằng: “Không biết! hỏi những thằng ăn muỗm ấy!” Thái-tử nổi giận,
muốn bắt trị tội ngay, nhưng còn mắc việc đánh giặc là quan hệ hơn, vậy
mới để tội ấy không hỏi vội. Đến khi nay bình định đâu đấy, Thái-tử xin bắt
tội Cự-Đà. Vua thương hại đứa ngu dại, vì một miếng ăn nên oán, coi quả
muỗm to hơn quả núi Tản-viên, quên bụng trung vua yêu nước, dù có giết
đi cũng chẳng làm gì, vậy vua xá tội cho thân sâu bọ ấy, để cho khi khác
biết khôn đánh giặc mà chuộc tội.
Nói về Ngột-lương-cáp-Thai kéo quân về mặt thượng-du, qua địa phận
Hưng-hóa để về Vân-nam. Khi qua một cánh rừng, bỗng thấy hai bên sườn
núi, trống đánh thùng thùng, rồi thấy một đội quân mã, ước chừng 3.000
người, đầu đội nón buồm, mình mặc áo xanh, mỗi người tay cầm một đồ
binh khí, lưng đeo một bộ cung tên, kéo tràn xuống núi, một tướng đi đầu
mắt lồi, râu rậm, mặt sàm sạm đen, tướng dữ như cọp, một tay cầm lá mộc,
một tay cầm mã-đao, quất ngựa xông vào, quát lên rằng:
- Quân kia đi đâu?
Ngột-lương-cáp-Thai sai tên tì tướng múa thương ra đánh, vừa nhẩy vào
thì đã bị tướng ấy chém quay xuống ngựa. Quân Mông-cổ kéo bừa vào
đánh, quân bên kia bắn tên ra như mưa, trên đầu tên có thuốc độc, ai hơi tin
phải thì buốt vào đến xương rồi chết. Hai bên đánh nhau lộn bậy một hồi,
Ngột-lương-cáp-Thai, tháo đường chạy được thoát. Quân Mông-cổ chết hại
rất nhiều.