vô cùng. Vậy tôi thân xuất hết tướng sĩ quân quyền, ra đây đón mừng
hoàng-đế. Vả lại tôi nghe hoàng-đế lắm cung-tần mĩ-nữ theo hầu, dám xin
hoàng-đế giáng ơn ban cho một người, thì tôi đội ơn không biết ngần nào,
sẽ xin thu hết phong ba, để hoàng-đế lên đường cho được ổn tiện.”
Vua xem thư nổi giận, hỏi Hưng-đạo vương rằng:
- Thủy-thần vô lễ dám ngăn trở đường trẫm, cầu đòi mĩ-nhân, thì vương
tính sao?
Hưng-đạo vương cũng giận, tâu rằng:
- Vật nào yêu quái mà dám vô lễ làm vậy? Xin bệ-hạ khoan tâm, tôi xin
sai dũng-tướng xuống giết được yêu thần ấy.
Nói đoạn lập tức lấy thanh thần-kiếm, truyền cho Yết-Kiêu lội xuống
sông giết yêu quái.
Yết-Kiêu lĩnh mệnh cầm thanh kiếm nhảy xuống sông, bấy giờ hãy còn
đang sóng to gió nhớn, Yết-Kiêu xuống đến đáy sông, thấy những ba-ba,
thuồng-luồng, rải, rắn, cá to vô số. Các giống thủy-tộc xúm quanh cả vào
chực nuốt Yết-Kiêu. Yết-Kiêu cầm thanh thần-kiếm, chém vung một lúc,
các giống bị thương chết rất nhiều, tan giãn cả ra bốn phía. Yết-Kiêu cứ
việc đuổi theo chém giết. Một nhát, thấy một con thuồng-luồng cực to,
chờm đến trước mặt Yết-Kiêu. Yết-Kiêu vung thanh kiếm chém ra, thì hào
quang tỏa ra ba trượng, con thuồng-luồng ấy biết là thần-kiếm, vùng ra chạy
mất. Yết-Kiêu biết nó hẳn là chúa yêu, theo chiều sóng gió hết sức đuổi
theo, con kia chạy không kịp, túng thế chui vào một cái hang nhớn cạnh bờ.
Yết-Kiêu bấy giờ mới thôi, lại lội ra đến chỗ đóng thuyền nổi lên.
Tướng sĩ trên thuyền thấy Yết-Kiêu nhảy xuống sông, đang lúc ba đào
hùng dũng, chắc là Yết-Kiêu phải chết dưới sông. Một nhát thấy máu đỏ
loang lên mặt nước, rồi rải, rắn, cá, ba-ba nổi lên lềnh bềnh, mà Yết-Kiêu
thì không thấy tăm hơi đâu, ai ai cũng đã lo thay, đang xì xào ngơ ngác, tự