HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 116

- Anh dám chắc là mãi bây giờ em cũng chưa biết rõ anh là người gốc gác ở
tỉnh nào. Năm nay bao nhiêu tuổi.
- Em tin điều Huệ Quân đã nhận xét.
Bình nói. Lợi không hiểu.
- Em nói thế là thế nào?
- Huệ Quân nói, anh là con người đáng tin cậy, có thể trao thân mà không
sợ lầm lẫn.
- Em không sợ Quân xạo ư?
- Không. Quân nhận xét anh là người tốt và em tin lời Quân.
Lời của Bình làm Lợi vô cùng cảm kích Quân.
Không biết phải cám ơn Quân thế nào.
- Thế còn anh? Anh có thất vọng gì về em không?
- Không, nhưng mà anh mong là... em hãy tự tin hơn.
- Chuyện đó hẳn cần thời gian. Em muốn tự mình đạt được, đừng ai gây áp
lực với em.
Lợi xiếc chặt tay Bình nói:
- Tú Bình, em nên hiểu là... Vì yêu em, anh mới yêu cầu, mới mong mỏi
em tự tin và độc lập. Anh muốn em sống vui. Anh không muốn một ngày
hai mươi bốn tiếng đồng hồ phải hồi hộp lo lắng... không biết em thế nào.
Lợi không dám nói thẳng là... không biết em tự sát lúc nào.
- Em...
- Em biết không, cứ sợ hãi mất em là cả một sự đau khổ.
- Anh đã từng kinh nghiệm?
- Vâng. Chính vì vậy mà anh không muốn chuyện này xảy ra nữa.
- Em sẽ cố gắng.
- Phải tập sống tự lực em ạ! Và như vậy có nghĩa là em đã sống cho anh.
- Vâng.
Bình nhìn Lợi. Tương lai rực sáng trong mắt nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.