HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 130

Hải Lan chỉ à một tiếng. Lý Minh suy nghĩ một chút, hỏi.
- Hải Lan, em có thấy là chúng mình... còn có cơ hội hàn gắn không?
Chuyện đó Hải Lan làm sao biết... Có lẽ phải cần thời gian để quên đi
chuyện "vượt rào cũ". Rồi tha thứ cho nhau. Nhưng liệu chuyện này có làm
được không?
- Hải Lan này. - Lý Minh ngồi xuống cạnh Lan. - Có lẽ khởi đầu sẽ rất khó
khăn... nhưng nếu thành tâm, có lẽ rồi chúng ta sẽ dần dần hàn gắn lại
được. Thế nào thì cũng còn hơn là phá vỡ tất cả.
Lời của Lý Minh làm nước mắt Lan rơi xuống, Minh lại tiếp.
- Anh biết là thời gian vừa qua... Anh đã sống cho em, cho con, cho gia
đình quá ít... Vì vậy cũng không thể trách được em... Bây giờ anh để
chuyện này cho em quyết định.
Lan bắt đầu thút thít khóc. Lan cũng thấy xấu hổ vì đã phản bội chồng.
- Hôm ấy anh gặp Huệ Quân, cô ấy cũng đã làm cho anh thấy rõ một số vấn
đề.
- Huệ Quân đã nói gì?
- Cũng chẳng có gì lớn lao. Nhưng mà... sau bao nhiên chuyện xảy ra, anh
nghĩ là rồi hạnh phúc gia đình chúng ta sẽ vững chắc hơn như cái cây sau
cơn gió bão...
Hải Lan gật đầu. Minh cười.
- Có nghĩa là... em tha thứ cho anh rồi chứ?
- Không phải vậy, người cần được tha thứ là em. - Hải Lan ngước đôi mắt
mờ lệ lên. - Bây giờ thì em thấy, em là một con đàn bà tội lỗi...
- Thôi thì... chúng mình cố quên cái chuyện đó đi em ạ.
Hải Lan vẫn thút thít.
- Mấy hôm nay, lòng em cứ bị cắn rứt... Em không dám nghĩ ngợi điều gì
tốt lành cả. Em nghĩ là mọi thứ đã lỡ dở hết rồi. Tại em cả, em là người đàn
bà đốn mạt...
- Đừng nghĩ vậy, chuyện qua rồi em ạ.
- Em ăn năn, một cách đau khổ...
- Vậy sao em không gặp anh?
- Vì em sơ... - Hải Lan thành thật nói. - Em sợ bị anh cự tuyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.