Và đứng dậy, giả vờ như muốn bỏ đi, Lý Hoàn chụp lấy Quân giữ chặt.
- Có chịu làm lễ cưới không nào?
Quân nhột quá, đành nói.
- Chịu, chịu!
Bây giờ Hoàn mới nới lỏng tay ra.
- Cả đời anh không bao giờ quên cái quán "Ấm Cúng" ở Cơ Long. Nơi đó...
có một người con gái đã trả hộ tiền thuốc lá cho anh. Nhờ vậy mà... anh
mới có ngày hôm nay.
- Vậy à? Em cũng không quên nơi ấy. Anh biết tại sao không?
Hoàn cũng không hiểu Quân định nói gì.
- Không biết.
- Anh còn nhớ cái anh chàng Võ Trung Triết mà anh đã gặp ở nhà em nơi
đấy không? Em đã mời anh ta vào nhà uống cà phệ Chuyện vãn đó?
Hoàn nóng mũi.
- Rồi bây giờ hắn ở đâu?
Quân làm ra vẻ bình thản.
- Anh ấy bảo là sẽ chờ em. Vì vậy anh yên trí đi. Em ngoài anh ra, còn
nhiều người xin ứng lắm.
Hoàn lớn tiếng.
- Em làm ơn bỏ cái ý nghĩ viễn vông đó đi.
- Thế còn anh? Anh nào có biết chung tình là gì đâu?
- Chuyện đó xưa rồi, bây giờ khác.
Và Hoàn cảnh cáo:
- Cho em biết bây giờ em đã là bà Lý Hoàn, em không có quyền đứng núi
này trông núi nọ nữa.
- Chưa có làm đám cưới mà?
- Anh sẽ đi gặp ba mẹ em ngay.
- Nếu vậy thì nhanh lên. - Huệ Quân nói. - Em đã báo cho ba mẹ em biết,
và bây giờ họ đang chờ anh ở nhà đấy.
- Vậy mà em làm anh hết hồn!
Hoàn nói và cúi xuống hôn Quân.
- Phải như vậy mới vừa với anh.