HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 140

Và đứng dậy, giả vờ như muốn bỏ đi, Lý Hoàn chụp lấy Quân giữ chặt.
- Có chịu làm lễ cưới không nào?
Quân nhột quá, đành nói.
- Chịu, chịu!
Bây giờ Hoàn mới nới lỏng tay ra.
- Cả đời anh không bao giờ quên cái quán "Ấm Cúng" ở Cơ Long. Nơi đó...
có một người con gái đã trả hộ tiền thuốc lá cho anh. Nhờ vậy mà... anh
mới có ngày hôm nay.
- Vậy à? Em cũng không quên nơi ấy. Anh biết tại sao không?
Hoàn cũng không hiểu Quân định nói gì.
- Không biết.
- Anh còn nhớ cái anh chàng Võ Trung Triết mà anh đã gặp ở nhà em nơi
đấy không? Em đã mời anh ta vào nhà uống cà phệ Chuyện vãn đó?
Hoàn nóng mũi.
- Rồi bây giờ hắn ở đâu?
Quân làm ra vẻ bình thản.
- Anh ấy bảo là sẽ chờ em. Vì vậy anh yên trí đi. Em ngoài anh ra, còn
nhiều người xin ứng lắm.
Hoàn lớn tiếng.
- Em làm ơn bỏ cái ý nghĩ viễn vông đó đi.
- Thế còn anh? Anh nào có biết chung tình là gì đâu?
- Chuyện đó xưa rồi, bây giờ khác.
Và Hoàn cảnh cáo:
- Cho em biết bây giờ em đã là bà Lý Hoàn, em không có quyền đứng núi
này trông núi nọ nữa.
- Chưa có làm đám cưới mà?
- Anh sẽ đi gặp ba mẹ em ngay.
- Nếu vậy thì nhanh lên. - Huệ Quân nói. - Em đã báo cho ba mẹ em biết,
và bây giờ họ đang chờ anh ở nhà đấy.
- Vậy mà em làm anh hết hồn!
Hoàn nói và cúi xuống hôn Quân.
- Phải như vậy mới vừa với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.