HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 139

- Cứ bỏ đấy!
Hoàn lớn tiếng nhưng vẫn không quay lại.
- Hồ sơ này khẩn lắm anh ạ!
- Tôi bảo anh cứ bỏ mẹ nó lên bàn, một chút tôi xem không được sao?
Hoàn không quay lại, giận dữ, Nhơn nháy mắt với Quân rồi tiếp.
- Còn nữa, có người muốn gặp anh.
Bây giờ thì Hoàn hét:
- Nói là tôi không rảnh!
Và Huệ Quân thấy là không thể không lên tiếng được rồi.
- Tôi đây anh ạ!
Nghe giọng Quân, Lý Hoàn lập tức quay lại. Chàng có vẻ xúc động. Nhơn
biết là sự hiện diện của mình trong lúc này trở nên thừa thãi nên nói.
- Tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện gì cần, anh cứ gọi, tôi sẽ có mặt ngay.
Lý Hoàn vội vã gật đầu.
Cửa được khép lại. Bây giờ chỉ còn một mình Hoàn và Huệ Quân trong
phòng.
Hoàn thấy tim đập hỗn loạn, trong khi Quân có vẻ bình tĩnh hơn.
- Huệ Quân, nếu mà anh mà biết được, bác sĩ Ngô Di Lợi hành động hiệu
quả như vậy, thì anh đã sớm tìm đến anh ấy rồi.
Huệ Quân chỉ cười.
- Em không giận anh nữa chứ?
Hoàn hỏi. Huệ Quân lắc đầu.
- Cả Lệ Hồng em cũng không giận.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì nếu em bị ai cướp lấy người mình yêu, thì cũng phải phản ứng
quyết liệt vậy thôi.
Lý Hoàn lắc đầu.
- Anh biết là em hiền lành em nói vậy nhưng không phải vậy!
Hoàn nói và tiến đến gần Quân.
- Bao giờ chúng mình làm lễ cưới?
Huệ Quân chau mày.
- Ai hứa với anh bao giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.