HƯỚNG DƯƠNG - Trang 161

Mọi người hoan hô ầm ĩ.

Quản lý chia đám người làm hai tốp. Một nhóm sẽ đi chợ mua thực

phẩm làm đồ nướng, còn một nhóm sẽ đi siêu thị mua đồ ăn vặt và đồ
uống. Khương Ninh không muốn vào siêu thị nên đi chợ cùng với quản lý.

Chợ ở thị trấn cách ngân hàng hơn trăm mét, nhóm Khương Ninh chỉ

đi một lúc là tới. Khương Ninh quay về trấn Thanh Vân đã hơn một tháng
nhưng chưa có cơ hội đi chợ. Trong trí nhớ của cô, trấn Thanh Vân trước
kia là điển hình cho sự dơ dáy và bẩn thỉu. Nhưng hôm nay nhìn qua, xem
ra tình trạng vệ sinh đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.

"Khương Ninh". Quản lý gọi cô: "Cô là người ở đây, biết nói tiếng địa

phương đấy chứ?".

"...Biết ạ".

Quản lý ngay lập tức mừng rỡ:"Nào, cô chịu trách nhiệm mặc cả nhé,

chúng tôi sẽ có trách nhiệm xách đồ ăn".

"..."

Cứ như vậy, Khương Ninh bị giao cho một trách nhiệm hết sức nặng

nề. Thực ra, bao năm qua, số lần cô đi chợ mua thức ăn chỉ đếm trên đầu
ngón tay, nói chi đến chuyện mặc cả. Cô định từ chối, nhưng đối mặt với
ánh mắt tha thiết của quản lý, cô đành gật đầu, dẫn theo đám người vào
trong chợ.

Khương Ninh không mua đồ ăn trong cửa hàng mà mua ở những sạp

nhỏ bày ngay lối đi. Phần lớn những quầy nhỏ này là của các cụ già mở ra,
họ không có cửa hiệu cố định ở mặt tiền, nên đành xách ghế ngồi trước cửa
để rao bán. Ngày bé cô thường đi theo bà bán hàng, nên hiểu rõ những vất
vả trong đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.