HƯỚNG DƯƠNG - Trang 163

Đang nói chuyện, ông chủ cửa hàng đã cầm theo một túi thịt bò đi đến.

Tiền Cường đưa tay ra lấy. Khương Ninh nhân cơ hội, lách người vượt qua
hắn đi lên phía trước, cũng không để ý đến nhóm người của quản lý.

" Này, Khương Ninh". Lúc Tiền Cường quay lại, thấy bóng dáng

Khương Ninh đang vội vã rời đi. Hắn gọi không được, đành quay đầu lại,
cười nói với quản lý: " Anh cầm theo đi".

Quản lý lộ vẻ khó xử: "Cái này... chúng tôi mua thịt bò rồi".

"Không sao, cũng không nhiều lắm đâu". Tiền Cường cố tình đưa tới:

"Sau này phiền anh chiếu cố Khương Ninh nhiều một chút".

Quản lý nghe vậy, sắc mặt lấy làm lạ, cười gượng đưa tay nhận túi thịt

bò.

Khương Ninh về địa điểm tập hợp trước, nhóm của quản lý sau đó

cũng về tới nơi. Khương Ninh liếc một cái liền nhìn thấy túi thịt bò trên tay
quản lý. Trước vẻ mặt lóng ngóng của ông ta cùng những cái nhìn dò hỏi
của đám đồng nghiệp, cô chỉ im lặng, tay nắm thành quyền chăm chú nhìn
xuống đất.

Mua xong mọi thứ, đoàn người cùng nhau đi lên núi Thanh Vân. Núi

Thanh Vân là ngọn núi cao nhất thị trấn. Thực ra cũng không quá cao, chỉ
khoảng 800 mét so với mực nước biển. Hai năm qua, chính quyền trấn
Thanh Vân tập trung phát triển du lịch, tu sửa một con đường bằng gỗ ở
chân núi, xung quanh hồ nước xây dựng rất nhiều khách sạn, giữa sườn núi
còn có khu vực BBQ. Tuy trấn Thanh Vân là địa phương nhỏ, nhưng đến
mùa hè, người đi leo núi vẫn rất đông.

Lúc đi trên đường gỗ, Lâm Khả Ny đi bên cạnh Khương Ninh, chỉ vào

hồ nước cách đó không xa: "Dưới đáy hồ có hơn chục chiếc máy tính xách
tay đấy". Lâm Khả Ny đưa mắt nhìn xung quanh, hạ thấp giọng: "Đều là
của bọn người kia ném, sợ bị theo dõi mà".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.