Cánh cửa cuốn lên, bụi bặm rơi lả tả xuống đất, Khương Ninh bị sặc,
giơ tay ra xua.
Vu Dương nhìn một vòng, đồ đạc trong tiệm vẫn sắp xếp như trước
khi anh đi. Nhưng người thì đã không còn được như vật.
Bên ngoài bỗng có tiếng gọi: "Chú thợ ơi, qua năm mới chú mới về
đấy ạ?".
Khương Ninh quay đầu nhìn ra, là một thiếu niên, dắt theo chiếc xe
đạp bị hỏng.
Cậu bé đứng trước cửa hiệu, nói: "Xe của cháu bị hỏng lốp. Hai hôm
trước mang tới cho chú sửa mà chú không có ở đây. Hôm nay thử đến xem
sao, không ngờ chú đã về rồi".
Cậu bé vừa dựng xe vừa bảo: "Hai hôm nữa cháu phải đi học, chú xem
sửa giúp cháu với nhé".
Cậu bé không để ý tới bên tay áo trống rỗng của Vu Dương, trái tim
Khương Ninh như bị bóp chặt, cô tiến lên trước một bước đang định mở
miệng từ chối, thì Vu Dương đã lên tiếng trước cô: "Ừ".
Khương Ninh thoáng giật mình, nghiêng đầu nhìn anh. Gương mặt Vu
Dương hơi gầy vì nằm viện, lúc này trở nên căng cứng nhưng đường nét thì
vẫn cương nghị như trước.
"Cháu cảm ơn chú, cháu để xe ở đây, buổi tối sẽ tới lấy". Cậu bé nói
xong liền rời đi.
Khương Ninh nhướn mày, chần chừ một lúc mới lên tiếng: "Anh vừa
mới ra viện, nên nghỉ ngơi nhiều".
"Mất một lát thôi".