HƯƠNG HÀN - Trang 126

Lạc Mỹ bảo: "Tôi không có hơi sức và lòng dạ đùa bỡn với anh. Dung

tiên sinh, chờ anh quay về chúng ta sẽ ngồi lại nói chuyện cho rõ."

Anh lại nói: "Không, tôi sẽ không để cho lòng cô chất chứa nghi ngờ mà

đợi tôi trở về đâu, Đại Tây tìm được cô rồi phải không? Đừng quan tâm tới
cô ấy, cô ấy mắc phải chứng thần kinh phân liệt. Sau khi chúng tôi ly hôn,
cô ấy luôn rêu rao khắp nơi, bảo tôi lợi dụng cô ấy ra sao, âm mưu chiếm
đoạt tài sản của cô ấy thế nào."

Lạc Mỹ hỏi: "Vậy anh có hay không?"

Nhưng anh lại hỏi vặn ngược cô: "Thông minh như cô, sao không tự

mình suy nghĩ chứ?"

Lạc Mỹ buông từng vòng dây điện thoại quấn trên tay mình ra, đáp:

"Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng nói với tôi rằng anh đã có một đời
vợ, nếu không, tôi cũng sẽ không bị người ta làm cho không kịp trở tay."

Tiếng cười của anh từ bên kia bờ đại dương truyền đến: "Tôi nghĩ rằng

việc đó không quan trọng. Đúng vậy, tôi từng vì một khoản tiền lớn mà
cưới một người điên về làm vợ, nhưng tôi đã sớm thoát khỏi cô ấy rồi."

Cô "ừm" một tiếng. Anh bảo: "Cô hẳn biết chồng của cô khởi nghiệp

như thế nào mà, là dựa vào một cuộc hôn nhân hết sức buồn cười. Cô gái
điên ấy yêu tôi, cha cô ta cho tôi một số tiền với điều kiện, tôi phải cưới cô
gái điên ấy. Tôi đồng ý, và phải mất đến hai năm tôi mới thoát khỏi cô ấy
được."

Lạc Mỹ hỏi: "Vậy chẳng phải anh đã phủi lời hứa kia hay sao?"

Anh trả lời: "Ông ta chỉ yêu cầu tôi cưới con gái ông ta chứ không bảo

tôi phải yêu cô ấy, cũng không quy định là không được phép ly hôn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.