HƯƠNG HÀN - Trang 129

Có điều, hôm nay cô lại không để tâm đến việc đó. Chẳng hiểu vì sao,

suy nghĩ của cô có chút rối loạn, thêm vào những hạt mưa rơi chênh chếch
khiến cho suy nghĩ của cô càng trôi đi xa hơn, cho đến khi cô bước vào đại
sảnh của Ngưỡng Chỉ, trong lòng cô chỉ nghĩ: "Mùa xuân năm nay mới
nhiều mưa làm sao!"

Thang máy đã hạ xuống, cô bước vào, bên trong không có ai khác.

Không cần phải suy nghĩ, cô ấn vào một tầng lầu. Thang máy cao tốc chỉ
mất vài giây đã đưa cô đến nơi cần đến, tiếng chuông êm tai vang lên, hai
cánh cửa lặng lẽ tách ra, hàng chữ đỏ rực đập vào mắt cô: "Tầng mười bảy:
Tư quản", năm dòng chữ lớn quen thuộc ấy khiến cho cô có chút cảm giác
giật mình. Cô ngẩn người, phòng hội nghị ở tầng trên cùng, cô đến tầng
mười bảy để làm gì cơ chứ?

Một thứ tình cảm không sao hiểu được loáng thoáng trôi vào trong lòng

cô, lầu mười bảy, phòng tư quản, trưởng phòng... Chuyện đã xa xôi đến như
vậy. Tuy thật sự chỉ là chuyện của bốn năm tháng trước nhưng cô luôn cảm
giác khoảng thời gian ấy xa xôi hệt như đã xảy ra từ kiếp trước vậy, còn
kiếp này - chỉ có mỗi mình cô đứng trong thang máy trống trơn, tựa như
một kẻ tứ cố vô thân, chẳng biết nương tựa vào ai.

Cô một lần nữa khép cửa thang máy lại để lên tầng trên cùng, theo hành

lang rẽ vào bên trong, viên thư ký đứng trước cửa giúp cô mở cánh cửa
bằng gỗ sồi nặng nề ra. Cô bước vào phòng họp, mọi người đều đã đến
đông đủ, vì vậy cô lên tiếng nhận lỗi: "Xin lỗi, tôi muộn mất một phút."

"Không sao." Ánh mắt Ngôn Thiếu Lệ lướt qua, vẫn không mang theo

chút biểu cảm nào, "Chúng ta bắt đầu bây giờ đi."

Lần đầu tiên trong một cuộc họp cô lại mất tập trung. Cô căn bản không

hề nghe người khác nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn tập tư liệu trong tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.