HƯƠNG HÀN - Trang 143

sổ, ánh nắng xuân lờ mờ chiếu vào khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa dễ
chịu. Giọng điệu Dung Hải Chính mang theo vẻ yêu chiều dung túng:
"Đừng ngủ nữa, em mà không bước xuống thưởng thức điểm tâm do Anna
nấu, chị ấy sẽ buồn lắm đấy."

"Vâng." Cô vùi đầu vào lòng anh, anh đang mặc một chiếc áo len, trông

cũng rực rỡ như ngày xuân, khiến cho cô cảm thấy rất dễ chịu. "Hải
Chính." Lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"

"Chúng ta đang ở nhà." Anh vuốt ve mái tóc ngắn của cô, "Mau xuống

giường đi, ăn sáng xong anh dẫn em đi dạo hồ."

"Có thuyền không?" Cô ngẩng mặt lên hỏi với vẻ mong chờ.

"Có một chiếc thuyền lớn." Anh nói, giọng pha chút khoa trương, "Loại

rất rất lớn." Giọng điệu anh chiều chuộng như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Lạc Mỹ bật cười, bước xuống giường thay quần áo. Vì trời lạnh, cô cũng

khoác một chiếc áo len trùm đầu, loại rộng thùng thình hợp cùng chiếc
quần cưỡi ngựa và đôi giày ngắn, khiến cho anh lấy làm thích thú: "Chà,
trông em hiên ngang oai hùng, có dáng dấp của kỵ sĩ lắm, hôm nào rảnh rỗi
anh sẽ dạy em cưỡi ngựa."

"Thật chứ?" Từ sau khi đặt chân đến hòn đảo này, cô đã vứt bỏ tất cả

toan tính của mình, buông thả cho bản thân ẩn nấp dưới đôi cánh của anh.
Rất nhiều lời, rất nhiều chuyện dường như đều chưa từng lướt qua đầu cô.

"Đương nhiên rồi." Đôi mắt của anh ánh lên lấp lánh, "Qua hai tháng

nữa, chúng ta đến Saint Jean Cap Ferrat nghỉ hè, anh sẽ dạy cho em cưỡi
ngựa trên bãi biển."

Gió trên hồ rất mạnh, thổi tóc cô bay rối tung. Anh dạy cô làm sao để

cầm lái, làm sao để chạy với tốc độ cao khiến cho mặt hồ rẽ ra một lớp
sóng lớn nhấp nhô; làm sao để đột ngột bẻ lái, khiến cho thân thuyền gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.