HƯƠNG HÀN - Trang 141

Hồ Thiên Đảo, đây chính là hồ Thiên Đảo mà giới phú hào ở Mỹ ví như

thiên đường. Trong cõi trời đất của hồ và đảo này, có vô số những hòn đảo
tư nhân cùng những khu biệt thự sang trọng, đó chính là chốn bồng lai tiên
cảnh dùng tiền bạc xây đắp nên.

"Chúng ta về đến nhà rồi." Dung Hải Chính chỉ vào một hòn đảo càng

lúc càng lớn dần và rõ nét trong tầm mắt. Lạc Mỹ cúi đầu nhìn xuống hòn
đảo tròn trịa như một viên ngọc bích lớn bên dưới kia, nó khảm vào ngay
trung tâm mặt hồ xanh biếc, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ. Đường
băng thẳng tắp đã hiện ra trước mắt, trông như một con thoi dài nằm vắt
ngang qua cả hòn đảo, xuyên ngập vào trong nước, còn máy bay thì càng
ngày càng thấp, mặt nước càng lúc càng gần, khiến cho cô chợt cảm thấy
một nỗi sợ hãi mơ hồ, lo rằng máy bay liệu có đâm xuống mặt nước kia hay
không? Nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra khi máy bay ngừng lại, bánh xe
của nó đã chạm xuống đường băng, hạ cánh an toàn.

Đà trượt đã ngừng lại, cửa khoang bật mở, Dung Hải Chính nắm lấy tay

cô bước xuống bậc thang, anh thầm thì bên tai cô: "Chào mừng trở về nhà,
Dung phu nhân."

Cách đó không xa có bốn năm người đang chạy vội ra, còn có hai con

chó chăn cừu hưng phấn sủa vang lao đến.

Đôi mắt cô đã ướt nhòe, ngoan ngoãn theo anh bước lên xe điện. Xe êm

ái khởi động, cô thích những kiểu xe như vậy. Cô dường như chỉ muốn đến
ngay sân golf có phong cảnh xinh đẹp kia để được thỏa sức chơi một trận,
còn hòn đảo này dường như bản thân nó cũng đã là một thiên đường xanh
biếc.

Khi nóc nhà thấp thoáng hiện ra sau những tàng cây cao lớn, trong lòng

cô vẫn có một chút gì đó hoang mang. Nhà, đây là nhà sao? Xe điện rẽ qua
đường lớn, cách một cánh đồng lúa nhấp nhô xanh ngát, cô cuối cùng cũng
trông thấy được toàn thể kiến trúc bên ngoài dựa theo phong cách của miền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.