HƯƠNG HÀN - Trang 154

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau dùng hoa quả trong phòng khách

nhỏ. Dung Hải Chính vỗ vỗ lên đầu gối, Lạc Mỹ liền ngoan ngoãn ngồi
xuống. Tóc cô đã dài hơn đôi chút, lòa xòa xõa vào mặt khiến cô hơi khó
chịu, anh đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô rồi bảo: "Lạc Mỹ, em không cần
phải đến công ty làm việc nữa."

Cô cũng không hỏi nguyên do, chỉ "ừm" một tiếng đồng ý. Dung Hải

Chính nói: "Chỉ còn lại mỗi Ngôn Thiếu Tử, anh đối phó được."

Cô đã quên đi mối ân oán này từ lâu lắm rồi, giờ đây nghe anh nhắc đến

bỗng có một cảm giác xa lạ. Cô đã quen với việc nép dưới đôi cánh của anh
để tránh mưa gió. Anh hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Ăn trái cây đi."

Cứ thế, cô ở lại trong nhà, bắt đầu cảm thấy buồn chán. Cô ngủ đến tận

trưa mới thức dậy, xem qua TV rồi đi ăn cơm, xế chiều xuống phố mua
sắm, hoặc đến câu lạc bộ dành cho thành viên hay đi thẩm mỹ viện giảm
cân, sau đó chờ Dung Hải Chính về nhà.

Cô đang sống cuộc sống điển hình của một quý phu nhân. Có một hôm,

cô vô tình chăm chút soi gương. Người trong gương tĩnh lặng và uể oải,
chẳng còn nhận ra nửa phần sắc sảo cùng năng động ngày nào. Một Lạc
Mỹ thông minh và cứng cỏi xưa kia đã không còn trông thấy, người dịu
dàng điềm tĩnh trong gương mới đúng là cô bây giờ. Mà có lẽ như vậy cũng
chẳng có gì là không tốt cả, cô thả gương xuống, mơ hồ ngẫm nghĩ. Vì
buồn chán, cô đành lái xe xuống phố mua sắm.

Bước vào một cửa hàng trang sức quen thuộc, từ nhân viên đến quản lý,

ai cũng đều mặt mày hớn hở: "Dung phu nhân, cô đến thật là đúng lúc, vừa
hay có một đợt hàng mới nhập về."

Cô mỉm cười, mấy nhân viên của cửa hàng liền xúm lại đưa cô đến

phòng vip, vừa mới đến cửa đúng lúc hai nhân viên đang cung kính bước ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.