HƯƠNG HÀN - Trang 156

từ bãi xe vào thang máy chuyên dụng. Cầu thang máy này nối thẳng đến
văn phòng Dung Hải Chính. Nghĩ đến cảnh đột ngột chạy lên như vậy, cô
chắc hẳn sẽ dọa cho anh nhảy dựng lên.

Thang máy đã đến nơi, theo tiếng chuông báo hiệu vang lên, tầm nhìn

của cô ngày một rộng ra nhưng cô lại không trông thấy Dung Hải Chính
đâu cả. Trong văn phòng tịch mịch yên tĩnh, cô gọi "Dung Hải Chính" hai
lần, anh cuối cùng cũng từ phòng nghỉ bước ra, sắc mặt hối hả, còn thuận
tay khép cửa phòng nghỉ lại.

Lạc Mỹ bước ra khỏi thang máy, ánh mắt anh dời về hướng khác, miệng

hỏi: "Sao em lại đột nhiên đến đây?"

"Em tạt ngang qua, thuận tiện nên ghé thôi." Cô từ từ tiến đến gần anh.

Anh dựa vào cánh cửa nọ, im lìm không cử động, chỉ bảo: "À, chúng ta đến
văn phòng của em nói chuyện nhé."

Mũi cô đã ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, đồng thời cô cũng

trông thấy vết môi son nhàn nhạt in trên cổ anh. Cô vươn tay lau đi vệt son
ấy, thản nhiên mỉm cười bảo anh: "Anh nói với cô gái bên trong ấy biết,
nên dùng loại son không phai màu thì tiện hơn."

Anh vẫn đứng im không nhúc nhích. Cô liền bảo: "Em về đây."

Về đến nhà, cô còn xuống bếp nấu nướng vài món ăn rồi mới báo với

người hầu phòng: "Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát, đừng làm phiền tôi nhé."
Cô còn dặn thêm, "Thức ăn nấu xong để sẵn ở đó, đợi khi nào ông chủ trở
về thì ăn."

Chị Tư vâng dạ xong, Lạc Mỹ lên lầu, tìm được mớ thuốc ngủ của Dung

Hải Chính cất trong tủ đựng thuốc. Lọ thuốc ấy vừa mở niêm, còn hơn tám
mươi viên, cô rót một chén nước, nuốt từng viên thuốc màu trắng này vào
miệng, sau đó lặng lẽ nằm xuống, lặng lẽ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.