HƯƠNG HÀN - Trang 163

Tôn Bách Chiêu ngần ngừ một lúc nhưng vẫn nói với cô: "Hẹn với mợ

ba nhà họ Ngôn."

Lạc Mỹ mặc dù không hết lòng để tâm đến công việc, nhưng bằng sự

cảnh giác nhiều năm rèn luyện đã nhanh chóng nhắc cho cô biết ý nghĩa
của chuyện này là sao. Cô nhanh nhạy tỏ vẻ như không hề quan tâm đến,
gật đầu trở về văn phòng.

Ngồi vào vị trí của mình, tâm tư cô xáo động không ngừng, trong lòng

miên man nghĩ ngợi, chẳng biết đã suy tưởng qua bao nhiêu câu chuyện,
nhưng chẳng có chuyện nào cho cô câu trả lời rõ ràng. Mãi cho đến khi giờ
cơm trưa chấm dứt, Tiểu Tiên bê một chồng tài liệu tiến vào, cô mới cắt
ngang dòng suy nghĩ của mình mà lật xem vài tờ đơn trình rồi buồn bã thở
dài.

Tiểu Tiên nói: "Dung phu nhân à, còn một bức thiệp cưới nữa đây." Nói

rồi, cô ta liền đặt một tấm thiếp mời được in tuyệt đẹp lên bàn. Lạc Mỹ vừa
nhìn thấy nó, trong lòng liền giật thót, mơ hồ đoán được vài phần. Cô mở ra
xem, đúng là Ngôn Thị và Cổ Thị kết thông gia, dòng chữ sơn son thếp
vàng in trên nền giấy đỏ thẫm ấy tràn đầy một không khí vui mừng không
thể che giấu.

Trai tài gái sắc, trăm năm bạc đầu.

Tám chữ lấp lánh sắc vàng, chói lọi đến mức mắt cô hoa cả lên. Tiểu

Tiên lui ra ngoài, để lại mình cô ngẩn ngơ nhìn tấm thiệp hồng tràn ngập
niềm vui ấy. Cô trước nay không hiểu bản thân mình ra sao, giờ đây mới
biết, thì ra vết thương vẫn là vết thương, cho dù có kéo da non thì bên trong
vẫn dầm dề máu thịt.

Cô biết có ngồi lại nơi này cũng không thể làm việc, định bụng trở về

nhà. Cô tự mình lái xe nhưng lại cho xe chạy đến bên dưới tòa chung cư
trên đường Vĩnh Bình Nam ấy. Cô không xuống xe mà hướng mắt nhìn lên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.