HƯƠNG HÀN - Trang 62

Cô nói xong liền quay đầu xông ra ngoài, Ngôn Thiếu Tử đuổi theo. Lạc

Mỹ choáng váng đứng thừ người ra tại chỗ. Gương mặt vừa lãnh một cái tát
vẫn đang rần rần đau nhói, nhưng nỗi đau ấy so với nỗi đau trong lòng cô
vẫn còn nhỏ nhoi hơn rất nhiều. Cô biết Lạc Y luôn kính trọng và yêu
thương cô, cho nên giờ đây cô mới hận cô đến như vậy. Cô giờ đây không
biết bản thân mình nên làm gì nữa.

Ngoài song cửa lóe lên một ánh chớp, theo sau đó là tiếng sấm rền vang

đinh tai nhức óc. Cô cứ đứng nghệt ra đó, chợt vù một tiếng, gió thổi tốc
cửa sổ, mang theo nước mưa tạt vào bên trong, tựa như những ngọn roi da
quất lên trên mặt, trên người cô... Còn cô hệt như một pho tượng đá, ngơ
ngẩn đứng nơi ấy, hàng năm không động đậy.

Lạc Mỹ chẳng biết mình trở về nhà thế nào, càng không biết bản thân

hoảng hốt ra sao khi nói vài câu gì đó với cha mình. Đến khi cô hoàn toàn
tỉnh táo lại thì đã là sáng hôm sau, cô đang nằm trên giường của mình, ngỡ
rằng tất cả đều chỉ là cơn ác mộng. Nhưng đến khi cô mở cửa phòng của
mình ra thì đã thấy Ngôn Thiếu Tử ngồi chờ ngoài phòng khách tự khi nào.

Chỉ trong một đêm, cậu đã trở nên tiều tụy và đầy vẻ âu lo, hai tròng mắt

hằn rõ tơ máu. Cậu nhìn thấy cô liền đứng lên, cô cũng đã hiểu được: mọi
chuyện xảy ra tối hôm qua đều không phải cơn ác mộng mà là hiện thực
đáng sợ!

Cô bất lực tựa người vào cửa, buồn bã nhìn cậu, dùng ánh mắt thay cho

lời nói van xin cậu, van cậu đừng nói cho cô biết tin tức đáng sợ hơn. Cậu
đã nhìn thấu lời cầu khẩn ấy, nói với cô: "Lạc Y không sao. Tôi đã dẫn cô
ấy về nhà rồi."

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng bất chợt cõi lòng thắt lại, cô hỏi: "Nó...

Nó có nói gì nữa không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.