HƯƠNG HÀN - Trang 60

Trong giây phút nửa tỉnh nửa mê ấy, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng

gọi thê lương: "Chị hai!"

Cô giật mình mở choàng mắt ra, phút chốc đã vùng ra khỏi vòng tay

Thiếu Tử. Là ảo giác! Nhất định là ảo giác!

Thượng đế không nghe thấy lời khấn nguyện của cô. Cô xoay người lại,

sau gáy như bị người ta giáng cho một đòn mạnh!

Lạc Y!

Đúng là Lạc Y! Cô đang đứng ở sau sô pha, lộ ra một gương mặt trắng

bệch, đôi mắt to đen lay láy càng trợn lớn hơn, hệt như vừa trông thấy một
con rắn độc đáng sợ nhất thế gian! Cô lảo đảo muốn ngã, liên tục lắc đầu:
"Sao lại là các người... Sao lại là các người?"

"Lạc Y!" Lạc Mỹ lòng như lửa đốt, "Em hiểu lầm rồi!"

"Chị không được qua đây!" Lạc Y sắc giọng thét to, hệt như một con

mãnh thú.

"Lạc Y, em bình tĩnh lại đã." Lạc Mỹ khẩn thiết nói. "Chị chỉ đến trú

mưa mà thôi."

Lạc Y đột nhiên rít lên cười khanh khách, vừa cười nước mắt vừa trào ra.

Thanh âm của cô vừa sắc vừa nhọn, lời của cô cũng hệt như thế: "Trú mưa
à? Thật là giỏi biện hộ! Vậy vừa rồi các người đang làm gì chứ?" Cô cười
như phát điên, hổn hển thở: "Được lắm, hai người mà tôi thương yêu nhất
chẳng ngờ lại đối xử với tôi như vậy! Hai người, một người là kẻ đã ở trước
thánh đường thề nguyền yêu tôi trọn đời, một người là chị ruột từ nhỏ nuôi
tôi khôn lớn, các người... chẳng ngờ các người lại làm ra chuyện vô sỉ như
vậy, các người..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.