HƯƠNG HÀN - Trang 58

"Tôi?" Cô nghi hoặc nhìn cậu.

"Phải, là em đó! Em hy vọng em gái mình vui vẻ hạnh phúc, vì thế em

nguyện dùng hạnh phúc của cả tôi và em để đánh đổi hay sao?"

"Hạnh phúc của tôi và em gái tôi không vướng mắc gì nhau cả."

"Lạc Mỹ." Cậu đột nhiên vươn tay ra, đầu ngón tay của cậu lạnh buốt,

nhưng lại vững vàng nâng mặt của cô lên, "Em nhìn vào mắt của tôi và lặp
lại những gì em vừa nói xem."

Cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của cậu, trong đôi

mắt ấy chỉ có một bóng hình, đôi mắt thăm thẳm hệt như một đáy biển sâu
xa nhất, con ngươi đen láy sáng ngời chỉ phản chiếu mình cô. Cô miết
mạnh môi bảo: "Hạnh phúc của tôi và Lạc Y không vướng mắc với nhau,
tôi vẫn luôn cho là như vậy Ngôn tiên sinh à."

Cậu nhìn cô, khoảng cách gần như vậy, cô có thể trông thấy rõ ràng lớp

lớp sóng lòng mờ mịt trong đáy mắt kia.

Cậu hỏi: "Vậy sao em lại muốn khóc?"

Ôi, đôi mắt của cô thoáng chốc đã trở nên ươn ướt. Không, không, cô

không thể khóc. Nếu như cô khóc, vậy thì bao nhiêu công sức đều sẽ tan
thành mây khói. Cô đáng ra đã sớm không còn dục vọng, đáng ra đã sớm
luyện thành lòng gan dạ sắt. Không, không, cô trước nay chưa hề biết rằng
phải cố nhịn nước mắt chực trào nơi khóe mi lại khó khăn đến vậy. Cô
không dám mở miệng, không dám nhắm mắt, không dám có bất cứ cử chỉ
nào, bởi chỉ sợ một chấn động nhỏ thôi cũng làm cho nước mắt vỡ òa tuôn
chảy!

"Lạc Mỹ." Thanh âm của cậu nghèn nghẹn. "Em nhìn tôi đây này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.