HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 108

Hiếm khi thấy Nghiêm Tố luống cuống như vậy, Giang Văn Khê cảm

thấy hơi nghi ngờ, chị Nghiêm là người mạnh mẽ, cho dù trời có sập thì sắc
mặt cũng không đổi, tim cũng chẳng đập nhanh, hôm nay sao vậy nhỉ.

Giang Văn Khê gật đầu lia lịa, Nghiêm Tố đến cửa bỗng sực nhớ ra điều

gì, quay lại nói: “Là cà phê đen, ly cà phê trắng có đĩa, miệng ly có hoa văn
vàng cổ điển”.

Giang Văn Khê gật đầu, chưa kịp vào phòng trà đã ngửi thấy hương cà

phê thơm nồng. Giang Văn Khê nhỏ giọng lầm bầm: “Tội lỗi! Người có
tiền đúng là biết cách hưởng thụ, ngay cả đi họp cũng đòi uống cà phê”.

Nhìn thấy ly cà phê màu trắng có hoa văn vàng cổ điển đặt cạnh máy

nước, cô cẩn thận nhấc lên. Khi thấy cà phê trong ly đen thẫm một màu, cô
thấy rất kỳ quặc: Màu cà phê này sao lạ thế nhỉ? Đen hơn trước rất nhiều,
mà đúng là đen như mực ấy, quái thật, mà cũng có mùi mực nữa, ngay cả
cái ly cũng lạnh ngắt, chẳng lẽ chị Nghiêm cố ý pha cà phê đá? Người đàn
ông này có nhiều tật quái dị thật.

Cô dè dặt cầm ly cà phê bằng một tay, tay kia cầm tài liệu, chậm rãi đến

phòng họp, đặt cà phê lên bàn chỗ Lạc Thiên hay ngồi, sau đó chậm rãi
ngồi xuống cách một ghế.

Từ lần nọ bị Quỷ Tóc Bạc bắt đứng phạt một tiếng đồng hồ, Nghiêm Tố

đã dạy rất nhiều kỹ năng tốc ký cho người mới là cô. Lần họp thứ hai kết
quả rất khả quan, cô có thể ghi được một nửa. Sau đó ngày nào cũng có
những cuộc họp lớn nhỏ, cứ mấy hôm như vậy, biên bản họp cô tự hoàn
thành đã có thể xem là hoàn chỉnh, chí ít Nghiêm Tố cũng không phải mất
sức quá nhiều cho phần đó nữa.

Nghiêm Tố điều chỉnh máy chiếu xong thì các phòng cũng lục tục kéo

đến, khoảng hai, ba phút sau thì Lạc Thiên và Giang Hoài Thâm cũng vào
phòng họp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.