HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 198

Lạc Thiên vừa ra khỏi văn phòng, định về thì thấy cử chỉ kỳ cục của

Giang Văn Khê, anh nhíu mày: “Tan sở rồi sao cô còn chưa về?”.

Cô xoa xoa chân bị đụng đau, ấp úng: “Vâng, tôi… sắp… sắp về…”.

Lạc Thiên liếc nhìn cô rồi đi thẳng về phía cửa.

Thấy anh sắp ra khỏi văn phòng, cuối cùng cô không kìm được gọi to:

“Tổng giám đốc Lạc…”.

Dừng chân, Lạc Thiên quay lại nhìn cô với vẻ nghi hoặc: “Chuyện gì?”.

“Cái đó… cái đó…” Cô nhận ra bản thân mãi vẫn không mở lời được,

đành gượng nở nụ cười, “Không có gì, không có gì ạ, chỉ muốn chúc anh
cuối tuần vui vẻ”.

Hơi nheo mắt, Lạc Thiên nhìn chằm chằm cô nàng với cử chỉ, ngôn ngữ

đều kỳ quặc ấy, mấy giây sau, đôi môi mỏng của anh mấp máy: “Cuối tuần
vui vẻ”.

Lần này, anh thật sự ra khỏi văn phòng.

Cô bỗng cảm thấy bản thân thật vô dụng, đưa tay tát nhẹ mình một cái.

Cô đúng là đồ vô dụng, vừa nhìn thấy anh đã như chuột thấy mèo, lời đến
cửa miệng rồi vẫn chẳng dám nói ra.

Hơn nữa, cuộc thi này vốn dĩ là tổ chức để nịnh anh, như vậy anh vốn

phải có nghĩa vụ giúp cấp dưới của mình, huống hồ cô là người của văn
phòng anh, nếu văn phòng tổng giám đốc xếp hạng chót, bị phạt tiền thì
người mất mặt cũng là anh mà.

Đúng, anh dạy cô là chuyện đương nhiên phải làm, bảo vệ danh dự văn

phòng cũng là chuyện nên làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.