HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 199

Trong tích tắc nghĩ thông, cô lao ra khỏi văn phòng, đuổi theo bóng Lạc

Thiên, gọi to: “Tổng giám đốc Lạc…”.

Lại nghe thấy giọng của ngọn cỏ gần hang, Lạc Thiên nhíu mày, cô nàng

này rốt cuộc muốn gì, có chuyện gì khiến cô khó mở lời như thế.

Từ từ quay lại, anh nhìn cô nàng vẻ mặt đầy mong chờ đang đứng cách

anh vài mét, hỏi: “Chuyện gì?”.

Giang Văn Khê cắn môi, lấy hết can đảm, nói: “Tổng giám đốc Lạc, tối

nay anh có rỗi không, tôi muốn mời anh ăn cơm”. Vừa nói xong, cô đã hối
hận, rõ ràng muốn nhờ anh dạy cô chơi Quyền Hoàng, sao vừa mở miệng
đã biến thành mời anh ăn cơm chứ.

Không việc gì mà lại cống hiến, không là kẻ gian thì cũng là kẻ cướp.

Anh ngẩn người nhìn cô, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là

chuyện gì, cô cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo tam quốc nữa”.

Mặt cô đỏ ửng, lắp bắp: “Tôi… tôi tôi tôi… muốn nhờ anh dạy tôi chơi

Quyền Hoàng”.

Lại ngẩn người, anh chăm chú nhìn cô nàng lúc nào cũng mặt mày sầu

khổ, thích cắn chặt môi, không nói câu nào.

Cô thấy anh im lặng thì tim trĩu xuống, nhất định là anh không muốn rồi,

dù sao người ta là tổng giám đốc, là người xuất sắc ưu tú, hôm nay lại là
cuối tuần, làm gì có thời gian rảnh dạy cô chơi game. Chắc chắn cô đã đập
đầu vào tường rồi nên mới hồ đồ như vậy.

“Xin lỗi, tôi quên mất anh rất bận, xem như tôi chưa nói gì cả.”

Cô hụt hẫng quay đi, lúc này sau lưng lại vang lên giọng nói nho nhã

của anh: “Tôi được gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.