HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 204

Gần như mỗi lần lên một tầng, cô đều tốt bụng nhắc nhở.

Dịu dàng mềm mỏng, giọng nói ngọt ngào lạ thường ấy bay vào trong

tai khiến anh trở nên rất bực bội. Anh cảm thấy cái cô nàng cỏ này không
phải vớ vẩn bình thường, xem anh là mù hay là quáng gà chứ, anh có thể
nhìn thấy mà.

“Giang Văn Khê, cô có thể im đi được không? Đâu ra mà lắm lời thế!”

“Á…” Bị giọng nói đột ngột của anh làm cho giật bắn người, cô hét lên,

trượt chân, ngã nhào ra phía sau.

Anh nhìn thấy, vội vàng đưa tay kịp thời giữ lấy cơ thể chực đổ ập

xuống của cô, đôi môi mỏng mím thành một đường có vẻ khó chịu: “Cô
đúng là đồ phiền phức”. Có lẽ anh điên rồi mới nhận lời dạy chơi game cho
cô nàng này.

Cô rất ngượng, đứng thẳng người lên, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi anh…”.

“Cái này để tôi cầm.” Anh giật lấy hộp điều khiển game từ tay cô, vòng

qua cô rồi trèo lên mấy bậc thang, “Đến rồi, mấy lẻ mấy?”.

Cô vừa định nói nhà số 501 thì cửa nhà 502 mở ra.

Ánh đèn trong nhà đột ngột tỏa ra, chiếu sáng hành lang tối tăm. Một bà

thím khoảng năm, sáu mươi tuổi từ trong thò đầu ra, nhìn nhìn Lạc Thiên,
ánh mắt sắc bén như tia X quét qua cuối cùng dừng lại ở mái tóc bạch kim
của anh, nhướng mày tỏ vẻ đề phòng, khi nhìn thấy Giang Văn Khê vừa lên
đến thì hỏi: “Tiểu Khê à, lúc nãy là cháu hét lên đấy à? Có chuyện gì sao?”.

Xem kìa, cô nói không sai chứ, hai chú thím ở nhà đối diện còn tận tình

trách nhiệm hơn cả bảo vệ của công ty bất động sản nữa, nên chỉ cần vào
tòa nhà này thì cô không thể nào xảy ra chuyện được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.