HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 210

Cô thấy vẻ giận dữ của anh thì chỉ biết run giọng đáp: “… Có, trong…

ngăn tủ thứ hai ngoài phòng khách”.

Không nói không rằng, anh lôi cô ra khỏi phòng ngủ, nhét cô vào phòng

vệ sinh, ra lệnh cho cô dùng nước lạnh rửa sạch vết thương, rồi lục tìm
bông gòn, thuốc sát trùng và băng cá nhân trong ngăn tủ.

Lát sau, lòng bàn tay phải của cô đã dính một miếng băng, máu ngừng

chảy, nhưng chỉ cần cử động hơi mạnh là cơn đau nhói lại xuất hiện. Cô
ngước lên, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm kia, nơi đó lóe lên tia giận dữ, nhưng
cũng có một sự quan tâm mà cô không dám chắc chắn.

Cô cắn môi, lời cảm kích không biết phải nói thế nào.

“Xin cô sau này làm gì cũng dùng não suy nghĩ một chút”, anh lạnh lùng

nhìn cô rồi đứng lên.

Cô tưởng anh giận dữ bỏ đi, vội đứng lên, luống cuống: “Cái đó… anh

phải đi sao? Có phải anh giận tôi không? Tôi không cố ý mua nhầm đĩa
mà”. Thực ra cô muốn hỏi là, có phải hôm nay không thể học chơi game
được không.

Quay lại, anh nhìn chằm chằm cô đang cắn đôi môi hồng, vẻ mặt tủi

thân, bỗng có một cảm giác lạ kỳ khó nói, dần dần ánh mắt trở nên dịu
dàng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo: “Bữa cơm cô nợ tôi vẫn chưa ăn”.

Anh ra khỏi phòng khách, đứng ngoài ban công, châm một điếu thuốc

rồi rít một hơi thật sâu, tiện tay mở cửa sổ ban công, một cơn gió lạnh luồn
vào khiến anh bỗng tỉnh táo hẳn.

Anh làm sao thế này? Tại sao lại bực bội như vậy? Anh bỗng thấy mình

như có bệnh, luôn miệng nói không hứng thú với ngọn cỏ ấy, nhưng hôm
nay khi cô nhờ anh dạy chơi game, anh lại có phần mừng rỡ. Khi lòng bàn
tay cô chảy máu lại cảm thấy xót thương. Đặc biệt là lúc nãy, hai cảnh nóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.