HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 238

Hôm đó Khê Khê khó khăn lắm mới lấy hết can đảm mua ly cà phê mà

bị vỡ mất. Hẹn nhau đi xem phim mà anh chàng cảnh sát lại cho người ta
leo cây, còn cho anh ta cơ hội tuyệt nhất là dạy Khê Khê chơi game, hay
lắm, lại lao ra ngoài đồng ruộng mai phục không về. Bây giờ thì hay rồi,
bạn gái bị người ta cướp mất, cứ ở đó mà mai phục đi, xem xem có mai
phục được vợ không.

“Em nói phũ phàng thế? Đình Hòa cũng đâu muốn vậy, người ta chẳng

phải đang vất vả vì cuộc sống, tài sản và sự an toàn của nhân dân hay sao?
Có phải ăn chơi đàn đúm gì đâu. Em tưởng cuối năm thì họ giống chúng ta,
suốt ngày rảnh rỗi đợi tiền thưởng đấy à.” Hùng Diệc Vĩ gắp một miếng
sườn cho Lý Nghiên, “Ăn đi ăn đi”.

Giang Văn Khê lặng lẽ bỏ đi, lời nói kỳ lạ của Lý Nghiên, cho dù Cố

Đình Hòa có ngốc đến mấy cũng hiểu rõ nguyên do. Anh không nói gì, bật
một lon bia lên rồi uống ực một hơi, chỉ toàn thấy vị bia đắng chát.

Hùng Diệc Vĩ vội dàn hòa: “Nào, ăn cơm, ăn cơm, đừng uống mãi thế”.

“Tôi xuống dưới đi dạo”, Cố Đình Hòa đặt lon bia xuống, đứng lên, bỏ

ra ngoài.

Giang Văn Khê đứng ngoài cửa, mới nhớ ra lúc đi không mang gì cả,

cũng không biết Lý Nghiên về chưa. Nhìn qua lỗ mèo, trong nhà vẫn còn
ánh đèn, cô bấm chuông cửa.

Một lúc sau cửa mở.

Cô thấy Lý Nghiên tay cầm đồ hốt rác, hơi ngạc nhiên: “Cậu chưa về

thật à?”.

“Nếu tớ về thì cậu vào nhà được chắc? À, có phải định viện cớ ngủ nơi

khác không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.