HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 277

bước lên bậc thang thì khựng lại, không quay đầu mà khẽ nói một câu:
“Nếu chị thích thì hôm khác em đi cùng chị đến trung tâm mua sắm, tiền
em trả”.

Nghiêm Tố nhìn theo bóng anh biến mất sau cầu thang, ngẩn ra đến mấy

giây. Cuối cùng chị rút ra kết luận, điện thoại đó chắc là tặng cho Tiểu
Giang. Sở dĩ tối qua cậu ta chạy đến K.O mượn rượu tiêu sầu vì một là
không đưa được người ta về, hai là di động chưa kịp tặng, đến nỗi hôm nay
thành ra bộ dạng sống dở chết dở thế này.

Xem ra ma lực của Tiểu Giang cũng lớn quá. Nghiêm Tố ngồi trên sofa,

cắn môi, bắt đầu suy nghĩ rất nhanh.

Giang Hoài Thâm xách cần câu cá và thùng nước vào cửa, thấy Nghiêm

Tố cắn môi ngồi thẫn thờ trên sofa thì nhướng mày, hỏi: “A Thiên về rồi
phải không? Anh vừa thấy xe anh mới mua tặng nó đậu bên ngoài”.

Nghiêm Tố ngẩng lên, mấy máy môi chỉ lên lầu: “Trên lầu”.

“Trên lầu?”, Giang Hoài Thâm thắc mắc, “Rượu uống tối qua đến giờ

vẫn chưa tỉnh?”.

“Sao em biết được? Nhìn bộ dạng dở sống dở chết của cậu ta, tám phần

là không được như ý rồi.” Nghiêm Tố đứng lên, đón lấy thùng nước đựng
“chiến lợi phẩm” của Giang Hoài Thâm.

“Chẳng phải nó đã cưa được cô bé đó rồi sao? Sao không thấy cô bé đó

cùng về?”

“Cưa? Em thấy là cưỡng ép thì có.” Nghiêm Tố hừ lạnh một tiếng vẻ kỳ

thị. Với điệu bộ kiêu căng cao ngạo thường ngày của nó, cô bé ngoan ngoãn
Tiểu Giang chắc chắn là bị cưỡng ép, chứ không phải được theo đuổi, tám
phần là hôm qua hai người cãi nhau nên mới khiến vị tổng giám đốc cao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.