HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 343

“Nếu hôm đó, bộ phim ấy, anh không thất hẹn, dạy em chơi game, anh cũng
không đến trễ, thì em có chọn anh không?”.

Những chuyện cũ nhắc đến khiến Giang Văn Khê tỏ ra ngượng ngùng,

nếu không phải anh thất hẹn, không phải “Quyền Hoàng” kia hại cô, có lẽ
người cô ở cạnh sẽ là anh.

“Đình Hòa, xin lỗi. Ly cà phê đó là em thật lòng muốn tặng anh, nhưng

bất cứ việc gì cũng không thể đoán trước được, em lúc đó chưa hề nghĩ rằng
sẽ có ngày mình ở cạnh anh ấy chứ không phải là anh.

Nhưng, tình cảm một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.” Cô không

phải người dễ thay đổi, cũng không có ý làm tổn thương ai, nếu có trách thì
chỉ trách anh và cô đã bỏ lỡ nhau quá nhiều.

“Anh hiểu rồi”, Cố Đình Hòa buồn bã, anh không thua ai, mà chỉ thua

thời gian. Anh quay người mở cửa xe, khựng lại rồi quay đầu, nói với cô:
“Văn Khê, cho dù thế nào thì em hãy nhớ, nhất định phải bảo vệ bản thân
thật tốt, đừng để ai bắt nạt. Nếu xảy ra chuyện gì, phải gọi điện ngay cho
anh”.

Giang Văn Khê lờ mờ hiểu, chỉ gật đầu, nhìn Cố Đình Hòa ngồi vào

trong xe, trong khoảnh khắc chiếc xe nổ máy, cô xúc động gọi to: “Đình
Hòa, em chưa bao giờ muốn làm anh tổn thương, em thật sự xem anh là bạn
tốt, là tri kỷ. Vì anh, em mới tìm thấy sự tự tin trong cuộc sống. Không phải
em tham lam, là em thật sự không muốn mất đi người bạn tốt là anh”.

Cố Đình Hòa ngẩn người, sau đó cười khổ sở. Lẽ nào cô không biết,

giữa nam và nữ, một khi bên này có tình cảm với bên kia, thì mãi mãi
không thể là bạn.

Chiếc xe đi xa, Giang Văn Khê vẫn đứng bất động tại chỗ.

Có lẽ, thắng được tình yêu, thì mặc định là sẽ mất đi tình bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.