HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 345

về sau cô cũng bỏ cuộc, nếu anh muốn nhuộm tóc thì đã nhuộm từ lâu

rồi, không đợi đến bây giờ.

Lại mấy hôm nữa, đến lễ Tinh Nhân được trông chờ đã lâu.

Giống trong phim truyền hình mô típ cũ rích, Giang Văn Khê ngồi trên

xe Lạc Thiên đến một nhà hàng năm sao ở trung tâm thành phố. Hai người
ngồi trong một nhà hàng thanh lịch sang trọng, có hoa có rượu, khoa trương
nhất là bên cạnh còn có người cầm violin kéo những bản nhạc cổ đển cho
hai người nghe.

Nhưng chuyện đó lại khiến Giang Văn Khê rất mất tự nhiên, trước kia

cô từng ngưỡng mộ các nhân vật nữ chính trong phim thần tượng, có thể
cùng người mình yêu hưởng một bữa tối lãng mạn trong khung cảnh tuyệt
đẹp, cô không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại ngồi ở đây giống nữ
chính trong phim.

Cô rất không quen, tuy đã dùng bữa với Lạc Thiên rất nhiều lần, nhưng

mỗi lần dùng dao nĩa đều khó khăn, cô cảm thấy dáng vẻ mình cầm dao nĩa
rất lóng ngóng, lúc nào cũng không kìm được mà hỏi anh, có phải nên thế
này, có phải nên thế kia không. Thực ra cô càng muốn hỏi rằng liệu họ có
cười cô, và có thể nhờ người nhạc công kéo violin đứng ra xa một chút, như
thế này cô không tài nào ăn được. Thật không biết tại sao phải khoa trương
như vậy.

Lạc Thiên biết đầu cô đang nghĩ gì, ăn được một nửa, anh lấy trong

chiếc túi bên cạnh ra một hộp quà rất đẹp tặng cho cô, giọng bình thản:
“Quà anh tặng em”.

Suýt nữa nghẹn thức ăn trong miệng, cô ngẩn ngơ đưa mắt nhìn hộp quà

tuyệt đẹp được gói rất tinh xảo, nuốt thức ăn xuống, đôi mày nhíu lại, cắn
môi và nói: “Đêm Ba mươi anh mới tặng em một chiếc điện thoại rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.