HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 370

Nhìn màn hình máy tính, cô ngẩn người.

Bây giờ, cô mong ước anh sẽ tiếp tục giải thích với cô biết bao, như Lý

Nghiên từng nói, nhưng cô lại không biết vì sao mà mình lại không thể hỏi
được.

“Bao lâu nay, anh xem Tử Kiều là em gái, ngoài gia đình kia của cô ấy

thì ở thành phố N này, cô ấy chỉ có một người thân là anh. Tối qua người
anh đánh là tên chồng vô trách nhiệm của cô ấy, cũng xem như người làm
anh đây đã giúp cô ấy giải tỏa bức xúc gần hai mươi năm nay. Haizzz, chỉ
tiếc là không giữ được đứa bé”, anh gục lên vai cô lảm nhảm những chuyện
vướng mắc giữa Tử Kiều và chồng cô ấy.

Nghe thế, cô rất bất ngờ.

Hóa ra cô nghĩ quá nhiểu thật, đứa bé ây không phải là con của anh và

Tăng Tử Kiều.

Lý Nghiên đã nói đúng, cái cô thiếu là sự tự tin.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã biến mất trong tích tắc, cô dựa vào

ngực anh, mỉm cười.

Ánh mắt cô lấp lánh, nhìn thấy chiếc cà vạt anh cởi ra để cạnh đó, lại

quay sang nhìn cổ áo hé mở của anh, xương quai xanh lộ ra toát lên một sự
quyến rũ kỳ lạ. Má cô đỏ lên, nhúc nhích người, đồi sang tư thế thích hợp
để lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Tuy là đầu xuân nhưng vẫn còn hơi se lạnh, ôm Giang Văn Khê, Lạc

Thiên lại thấy toàn thân nóng rực rất khó chịu, bàn tay đặt trên eo cô hơi
siết lại, sau đó thả ra, cứ như thế mấy lần, cuối cùng anh vẫn buông tay.
Ánh mắt vô tình liếc nhìn tủ dưới tìvi, điều khiển mà anh mang tới lần đầu
khi đến nhà cô khiến anh bất giác thở phào, khẽ nói: “Muốn chơi Quyền
Hoàng không? Anh bỗng muốn chơi với em”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.