HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 382

Giang Văn Khê gần như không nhìn thấy mặt anh.

Sau những hôm bận rộn điên cuồng, Lạc Thiên khó khăn lắm mới có dịp

ở nhà nghỉ ngơi cuối tuần, nhưng bất ngờ nhận được điện thoại của Phương
Tử Hạ, cố ý nhắc nhở anh đừng quên buổi họp lớp cấp ba.

Lạc Thiên không nghĩ ngợi gì mà viện cớ bận việc từ chối thẳng thừng.

Bên kia, Phương Tử Hạ như đã đoán biết anh sẽ nói thế nên cười: “A

Thiên à, với địa vị và thân phận hiện nay của cậu, cậu còn sợ cái gì? Nếu
cậu vẫn chưa quên được chuyện mười năm về trước, tôi cũng chỉ có thể tiếc
nuối mà rằng, mười năm trước người anh em tôi quen, tuyệt đối không phải
loại nhu nhược chỉ biết trốn tránh như thế này”.

Lạc Thiên chưa kịp lên tiếng thi bên kia đã cúp máy.

Nhìn điên thoai, anh đờ đẫn hồi lâu.

Anh em? Hừ! Vậy trong bốn năm đó, có ai xem anh là anh em không?!

Anh sợ? Anh là kẻ nhu nhược chỉ biết trốn tránh? Nực cười, anh không
muốn đi là vì không muốn có can hệ với bất kỳ ai trong quá khứ, lẽ nào cho
bản thân một cuộc sống mới hoàn toàn thì bị gọi là nhu nhược?

Anh cau mày, nghĩ đến mấy hôm nay, Tang Du bức bách mình quá, hai

hôm đi đến thành phố S xem như anh sợ người phụ nữ hung dữ đó, tránh
bão cũng được. Ngón tay gõ nhẹ lên sofa, anh nhướng mày, cầm di động lên
gọi cho

Giang Văn Khê đang cùng Lý Nghiên ngồi bên lề đường ở khu nghỉ

ngoi, uống nước thì di động dổ chuông, thấy tên Lạc Thiên, cô vội vàng
nghe máy.

“Ở đâu đấy?”, giọng nói trầm trầm quyến rũ vẳng đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.